“Không phải sắp chết sao?”

Tạ Vô Ngu lập tức đứng im tại chỗ, không tránh đi lực đạo yếu ớt trên cổ tay mình, cũng không quay đầu lại.

Sau lưng vang lên tiếng ho nặng nề, giọng nói của A Lộc càng lộ ra sự suy yếu, “Lừa huynh đấy.” Y thở đầy khó khăn, “Lừa huynh tới gặp ta.”

Tạ Vô Ngu nhếch khóe môi, nhưng lại không quá mức vui vẻ, “Thực sự cho rằng ta dễ bị lừa như vậy?” Tiếng nói thấp xuống, Tạ Vô Ngu ghì chặt tay phải của A Lộc, năm ngón tay đặt lên mệnh môn của y, quay đầu lại.

A Lộc khoác áo ngủ bằng lụa ngồi ở trên giường, mái tóc thật dài xõa tung, đen như nhuộm mực, lý y trắng như tuyết phủ lên thân thể gầy yếu, lộ ra sự mong manh.

Mệnh môn bị chế trụ, y như vô tri vô giác, dùng đôi mắt trong trẻo không gợn sóng dò xét Tạ Vô Ngu, “So với huynh trước kia, không thay đổi chút nào.”

Lời nói thốt ra, y cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay trái trắng nõn của mình, ngón tay dưới bỗng dưng co lại.

Tạ Vô Ngu không để ý y nói gì, nắm chặt mạch môn, kiểm tra mạch tượng.

Càng về sau lông mày hắn càng nhíu chặt lại, cuối cùng buông cổ tay tinh tế của A Lộc ra, “Lại muốn gạt ta? Đã xem mạch tượng, ngươi chỉ còn sống được vài ngày nữa.”

Thu tay lại, A Lộc kéo ống tay áo xuống, che cổ tay lại, vẻ mặt nhàn nhặt như không hề liên quan tới mình, “Vậy ư?”

Tạ Vô Ngu cũng lười nhiều lời, kéo tay trái A Lộc qua, ba ngón đặt trên mạch môn.

“Mạch tượng rất bất thường, trừ trúng hàn độc của Mạt Vân cung ra, kinh mạch của ngươi đứt đoạn là do đâu?”

Kinh mạch đứt từng khúc, chân khí thì vẫn lưu chuyển toàn thân từng giờ từng phút, đồng nghĩa với việc thời thời khắc khắc đều phải chịu đựng tra tấn đau đớn xiết bao.

A Lộc rũ mi, tiếng nói lạnh nhạt, “Sư phụ truyền cho ta một võ công bá đạo, đả thương địch một nghìn, tự hại mình tám trăm.”

Ánh mắt Tạ Vô Ngu phức tạp.

Hắn biết loại công pháp này, công lực dâng cao cực nhanh, sau khi luyện thành uy lực rất lớn, thiên hạ khó gặp địch thủ. Tuy nhiên, cũng ít ai có thể thành công, bởi cái giá phải trả và sự đau khổ kia không mấy ai chịu đựng được.

Thiếu niên năm đó cầm dây cột tóc không thể tự buộc cho bản thân, ấy nhưng lại một mình chịu đựng đau đớn.

Nhớ lại năm năm trước, y cầm trường kiếm, khiêu chiến cao môn đại phái từng khinh thường Trục Nguyệt sơn trang không người, đạp mặt mũi của họ, diệt uy phong của họ. Một mình một kiếm, xông vào Mạt Vân cung, báo được huyết thù.

Trong thiên hạ, vốn không có chuyện gì dễ dàng.

Mùi thuốc trong phòng dường như nồng đậm hơn, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng nếm ra vị đắng.

Đè xuống lòng xúc động, giọng điệu Tạ Vô Ngu vẫn thờ ơ, “Nếu muốn gạt ta tới gặp ngươi thì hôm nay ngươi thấy được rồi đấy, ta phải đi đây.”

Đôi mắt A Lộc như xuân thủy, thần tình trong ánh nhìn vừa ngây thơ vừa sạch sẽ. Sắc mặt trắng bệch, y đưa tay che miệng, ho khan mấy tiếng, dường như không phát hiện mình ói ra một tay máu, chỉ trông qua Tạ Vô Ngu bên cạnh, “Thế nhưng, ca ca tốt à, bây giờ, huynh thật sự không đi được nữa đâu.”

Tiếng nói của y hơi nghẹn, hơi thở run rẩy, đưa tay nắm chặt tay áo của Tạ Vô Ngu, vết máu chướng mắt trên tay thấm ướt áo ngoài của hắn, trong nháy mắt, trên thanh sam nở rộ một đóa hoa.

“Ở lại bồi A Lộc được không?”

Tạ Vô Ngu lạnh lùng, “Không được.”

A Lộc dường như không nghe thấy câu trả lời, tự mình nói tiếp, “Ta biết khứu giác huynh nhạy bén, tinh thông vị thuốc vị độc, bởi vậy đã phải hao tâm tổn trí tìm cây An Tức Hương, chắc chắn huynh không thể ngửi thấy, càng không thể phân biệt rõ.”

Tạ Vô Ngu rũ mắt nhìn y, đôi mắt như đầm nước.

A Lộc quỳ gối trên giường, vừa quỳ vừa bước, đưa tay ôm lấy eo Tạ Vô Ngu, tựa đầu trên lồng ngực của đối phương, nhỏ giọng nói, “Huynh không thể cử động, thật tốt quá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play