Lần này vừa đi, chính là năm năm.

Tạ Vô Ngu mặc một bộ thanh sam, cưỡi ngựa trắng, phiêu bạt giang hồ. Đi qua không ít danh sơn, từng gặp không ít người, cớ nhưng không hề ghé qua Dao Sơn một lần.

Năm năm, thanh danh “Thanh Châu Tạ Vô Ngu” của hắn càng thêm vang dội, có khá nhiều chỗ lui tới, nhưng không có người phương nào chốn đâu có thể khiến cho hắn bỏ ra nửa phần lưu luyến.

Năm đầu tiên, Tạ Vô Ngu nằm trong bụi hoa bên khe suối, nghe khách qua đường bàn tán, trưởng nữ của Trục Nguyệt sơn trang quay về Mạt Vân cung không bao lâu đã bị trượng phu ái thiếp diệt thê hạ độc giết chết.

Đại công tử Trục Nguyệt sơn trang căm uất đánh tới tận cửa, tru sát tại chỗ thiếu chủ Mạt Vân Cung trả thù.

Nào biết từ lần đó, vỏn vẹn ba tháng, Mạt Vân cung đánh lén Trục Nguyệt sơn trang trong đêm, giết sạch từ trên xuống dưới người trong trang, trừ tiểu công tử đang sống ở bên ngoài thì đời sau đều tuyệt mệnh hết. Mà tiểu công tử từ ấy đến nay cũng không chút tin tức.

Qua hai năm nữa, Tạ Vô Ngu trở về từ Thiên Trì, cuối mùa xuân đi một chuyến tới Dương Châu – vùng đất của sương mù và cây liễu bay, nghe người kể chuyện nói, tiểu công tử Trục Nguyệt sơn trang bái cao nhân lánh đời làm sư phụ, khổ tu ba năm, chung tẫn được chân truyền của cao nhân ấy.

Gần đây mới về lại Trang Hậu, tiểu công tử mặc áo trắng, mang thanh trường kiếm Hàn Thủy, lẻ loi một mình đấu với ba phái hai sơn môn, nhưng không ai có thể địch lại. Nhất thời, thanh danh vút cao.

Chậm rãi nhấp một ngụm rượu hoa đào, ngón tay Tạ Vô Ngu nắm chặt chén sứ, cất giọng nói, “Chủ quán, lấy thêm một bầu rượu.”

Bầu rượu trống rỗng, nhìn chằm chằm thêm một lát, Tạ Vô Ngu vẫn cười nhẹ. Lúc gần đi, hắn ném một thỏi bạc lên bàn, “Còn lại làm tiền thưởng cho người kể chuyện.”

Cầm cương lên ngựa, gió xuân ấm áp, rượu kỳ phấp phới, Tạ Vô Ngu híp mắt dưới ánh mắt trời, lặng nghe điệu hát dân gian, tiếng khua mái chèo dưới cầu đá.

Thêm một năm nữa, “Ngày xưa tiểu công tử Trục Nguyệt sơn trang cầm trường kiếm trong tay, một thân một mình xông thẳng vào Mạt Vân cung, giết sạch toàn bộ hai mươi mốt người trong gia phả của Mạt Vân cung. Tiểu công tử này cuối cùng cũng báo được huyết hải thâm thù, chỉ tiếc…”

“Chỉ tiếc cái gì?” Tạ Vô Ngu đang nằm trên cành cây hoa lá xum xuê, yên tĩnh nghe đám nhà buôn đang nghỉ chân bên dưới nói chuyện phiếm. Nghe nhắc đến đó thì nhịn không được lên tiếng hỏi.

Đám nhà buôn bị tiếng nói bất ngờ ấy dọa sợ không nhẹ, nhưng trông lại Tạ Vô Ngu dựa trên tán cây không có ác ý gì mới cẩn thận mở miệng, “Tiểu công tử của Trục Nguyệt sơn trang kinh tài tuyệt diễm, nhưng không hề bị thù hận giết chóc che mờ hai mắt, là người có nội tâm trong sạch hiếm thấy. Chỉ là lúc ở trong Mạt Vân cung, thân trúng kịch độc. Thánh Thủ môn Quách thần y tự mình đến chữa trị, cũng chỉ có thể thương tiếc bình luận, dược thạch vô y*.”

* thuốc và châm cứu cũng không cứu được

Tạ Vô Ngu đột nhiên lạc lõng trong lòng, “Sắp chết sao?”

“Bọn ta là những người không liên can, đương nhiên không thể biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ thế nào, nhưng theo tin tức truyền tới thì nội lực tiểu công tử thâm hậu, có thể chống đỡ trên hai mươi năm, chỉ là ngày nào cũng sẽ bị hàn độc làm khổ. Tiểu công tử còn nhỏ đã cảnh nhà khốn đốn, mới trẻ đã thay đổi lớn như thế, lẻ loi một mình, âu cũng là kẻ đáng thương.”

Đám nhà buôn nghỉ ngơi xong thì lên đường, Tạ Vô Ngu nằm trên cành cây mãi cho đến khi trăng treo cao chót vót, mới nói một câu không biết là với ai, “Cũng là kẻ đáng thương.”

Thu đi đông lại tới, nhân gian tái ngộ với xuân hạ, Tạ Vô Ngu Tây qua Ngọc Môn quan, Đông đến Bồng Lai, Nam kinh Miêu Cương, sau đó thì xuôi theo kênh đào đi thẳng, tới Tần Hoài, nhập Bắc Cảnh.

Đã tới cuối mùa hè, Tạ Vô Ngu gặp được bạn cũ ở quán trà, bèn ngồi xuống tâm tình.

Nhắc tới tin tức trong giang hồ, bạn cũ cười lớn, “Vài hôm trước mới có một tin đến tai ta, nói rằng Thanh Châu Tạ Vô Ngu dùng que sậy làm kiếm diệt vài tên cướp ở Thủy Thượng. Nhà đò Thụy Thượng, ai nấy đều treo bức họa của Tạ Vô Ngu, ngày nào cũng thắp hương cầu bình an.”

Tạ Vô Ngu nhấp một ngụm trà.

Bạn cũ cảm khái, “Dùng que sậy làm kiếm, chắc hẳn kiếm pháp của Tạ huynh lại tinh tiến không ít. Nhắc mới nhớ, người có năng lực tuyệt vời như Tạ huynh đây, hai năm trước ta cũng đã gặp một vị.”

Tạ Vô Ngu nhíu mày, “Là ai?”

“Tiểu công tử của Trục Nguyệt sơn trang, bây giờ lẽ là trang chủ rồi.” Bạn cũ thở dài, trong mắt khó nén nổi tiếc nuối, “Chỉ tiếc trời cao đố kỵ anh tài, một người bạn ở Thương Châu của ta nói rằng, tính mạng người này không còn lâu.”

Trà trong miệng nháy mắt trở nên đắng chát khó nuốt, hồi lâu sau, Tạ Vô Ngu mới khàn giọng hỏi, “Tính mạng không còn lâu? Không phải nói là còn có thể chống đỡ thêm hai mươi năm sao?”

Người bạn cũ thổn thức, “Hàn độc của Mạt Vân cung ta và huynh đều rõ, có thể sống đến bây giờ đã là tạo hóa. Hai mươi năm? Trừ phi có tiên nhân hạ phàm ban cho linh đan.

“Đủ rồi!” Ý thức được giọng điệu của mình bất thường, Tạ Vô Ngu nhắm mắt, “Xin lỗi.”

Rời khỏi quán trà, Tạ Vô Ngu dắt con ngựa trắng, đi qua phiên chợ trong ngõ nhỏ, một đường ra tới ngoại thành.

Trong chốc lát, hắn nhớ trên Dao Sơn, thiếu niên đáng thương kia nói, thử nhiều lần rồi vẫn không khóc được, còn nhân lúc hắn ngủ, hái hoa dại cài lên tóc mai của hắn.

Dừng bước lại, Tạ Vô Ngu đưa tay vuốt ve bờm trắng của ngựa, “Huynh đệ, ngươi cảm thấy thế nào?”

Mũi con ngựa trắng phát ra một tiếng phì phì.

Tạ Vô Ngu rũ mắt, giương môi cười, “Ngươi đã đồng ý rồi thì chúng ta hãy cùng nhau đi thăm bé con không có lương tâm kia nhé.”

Màn đêm buông xuống, vầng trăng mờ ảo, ánh sao thưa thớt.

Tạ Vô Ngu lặng yên không một tiếng động lẻn vào Trục Nguyệt sơn trang, sau khi tránh thoát đám hộ vệ tuần tra, mới đến lầu Nguyệt Hoa – chỗ ở của trang chủ.

Hai thị nữ bê vụn thuốc mở cửa đi ra, sầu lo nói, “Dạo này trang chủ hôm nào cũng hôn mê bất tỉnh, mỗi ngày minh mẫn còn chưa tới một canh giờ, chuyện này biết thế nào cho phải…”

Tạ Vô Ngu ẩn nấp đi theo sau, giữa bốn bề vắng lặng, nhặt một mảnh vụn thuốc lên hít hà, đúng là đơn thuốc giải độc kéo dài tính mạng.

Quay về lầu Nguyệt Hoa lần nữa, Tạ Vô Ngu chờ tới tận canh bốn, mới im hơi lặng tiếng lén lút trèo cửa sổ vào phòng.

Phòng ngủ rộng rãi nhưng rất khó thở, xung quanh nồng nặc mùi thuốc gay mũi. Trên chiếc giường sau lớp màn lụa thêu hoa, A Lộc nhắm mắt mê man, hơi thở nặng nề yếu ớt, thỉnh thoảng vô thức ho khan hai tiếng, dẫu vậy vẫn chẳng có tí sức lực nào.

Tạ Vô Ngu bước tới gần, lướt qua màn lụa, đừng ở bên giường.

Năm năm không gặp, thiếu nên năm đó tóc rối xõa tung, có vài phần không phân rõ nam nữ, nay đã lớn thành một công tử phong quang tễ nguyệt*, dẫu đang bệnh nặng, nhưng vẫn khuôn mặt vẫn mang vẻ đẹp khiến người ta kinh diễm. Cánh tay thon dài trắng nõn lộ ra ngoài áo ngủ lụa, bởi vì cầm kiếm mà mu bàn tay có vết chai rất dày.

* gió trong trăng tỏ, ý chỉ sự trong trẻo, ngay thẳng của một người

Tạ Vô Ngu nhất thời giật mình, năm năm, đã hơn nghìn ngày nghìn đêm, người nằm trước mặt đã không còn là thiếu niên năm ấy nữa rồi.

Nghĩ đến đây, chợt thấy không có gì thú vị, Tạ Vô Ngu nhìn thoáng qua A Lộc đang hôn mê, quay người chuẩn bị rời đi.

Vừa xoay mình, cổ tay thả lỏng bên hông đột nhiên bị nắm chặt, rõ ràng đang là mùa hè nhưng lòng bàn tay đối phương lại lạnh buốt.

Sau lưng vang lên tiếng nói yếu ớt lành lạnh, “Bắt được huynh rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play