Lúc A Lộc tỉnh lại thì đã là hoàng hôn ngày hôm sau.
Trong phòng ngủ màn che từng lớp, mùi thuốc ủ dột, gân cốt ruột gan lạnh lẽo, tựa như đang hãm sâu dưới một hầm băng, mạch máu đông cứng, không có chút sức sống nào.
A Lộc không cử động, hai mắt nhìn hoa văn tối màu của màn lụa trên đầu tới mất hồn, hơi thở nhẹ đến vô cùng.
“Tỉnh rồi?”
A Lộc khẽ giật mình, đôi mắt từ sợ hãi biến thành vui sướng, trong chớp mắt lại trở nên tăm tối. Y lưỡng lự quay đầu, giọng nói khàn đặc, hỏi, “Huynh chưa đi sao?”
“Đoán trước ta sẽ đi?”
A Lộc tham lam nhìn hắn, “Đương nhiên, An Tức Hương chỉ vây khốn huynh được một lát mà thôi.”
Mong muốn của y, cũng chỉ một lát mà thôi.
Tạ Vô Ngu buông chén rỗng trong tay xuống, chậm rãi đi tới gần giường, ánh mắt rơi xuống môi dưới của A Lộc, dấu răng phía trên đã kết thành lớp máu mỏng. Hắn vươn tay, bụng ngón tay thô ráp chạm lên vết thương, thấp giọng hỏi nhỏ, “Đau không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play