Trong giang hồ, phía Nam có một chùa hai đảo ba đại phái, phía Bắc có một trang một cung hai sơn môn. “Một trang” này ý chỉ Trục Nguyệt sơn trang của Thương Châu.
Lúc A Lộc quay về Trục Nguyệt sơn trang, quản gia đã đứng chờ ở cửa cung kính nói, “Tiểu công tử, phu nhân chờ người ở Nghị Sự đường đã lâu.”
A Lộc gật đầu, dặn dò, “Nói với mẫu thân, ta sẽ tự mình giam Tạ Vô Ngu trước rồi đi vấn an bà ấy sau.”
Nghe vậy, quản gia bèn sai người tới Nghị Sự đường chuyển lời, còn mình thì đi theo A Lộc tới nhà giam.
Diện tích sơn trang rất lớn, cây cảnh râm mát, lầu các thấp thoáng. Khi bước đi, A Lộc hỏi, “Khoảng thời gian ta không có ở đây, sơn trang thế nào?”
“Mọi việc đều thuận lời, chỉ có tám ngày trước, tiểu thư vội chạy về nhà, mời đại phu suốt đêm.”
Bước chân A Lộc dừng lại, đôi mắt hiện lên sự lo lắng, “A tỷ bị bệnh sao?”
Quản gia thở dài, “Tiểu thư lúc lâm bồn đã sinh non, không giữ được đứa con, tổn hại sức khỏe cực kỳ, không biết bao lâu nữa mới có thể an dưỡng lại. Đáng giận nhất là, Mạt Vân cung không hề quan tâm, chẳng thèm tới hỏi thăm nửa câu. Tiểu thư buồn bực không vui, đại phu muốn nàng có thể giải sầu, nhưng chuyện này giải sầu bằng cách nào được?”
Nắm đấm giấu trong ống tay áo A Lộc nắm chặt, lông mi dày đậm rũ xuống, giọng điệu lạnh lùng, “Chẳng qua là bọn họ ức hiếp Trục Nguyệt sơn trang không người chúng ta.”
Nhốt Tạ Vô Ngu mất hết nội lực vào nhà giam thạch thất, tự mình khóa dây xích lại. Rút chìa khóa ra, chỉ nhìn thoáng qua một chút, A Lộc nhanh chân rời đi.
Đi tới Nghị Sự đường, A Lộc cung kính cúi người, “Mẫu thân, A Lộc về rồi.”
Nguyễn Mi Vũ ngồi trên chiếc ghế nạm vàng khảm ngọc rộng lớn, tóc bạc vén cao, mặc váy hồng, lời nói nhỏ nhẹ, “A Lộc lần này vất vả rồi, đưa được Thanh Châu Tạ Vô Ngu về, lập công lớn cho sơn trang.”
A Lộc không trả lời, chỉ hỏi lại, “A tỷ sao rồi?”
Nguyễn Mi Vũ rũ mắt, nhìn hộ giáp dài nhọn khảm ngọc tím, giọng điệu bình thản, “Suy yếu trên thân thể có thể chậm rãi điều dưỡng. Thị nữ nói với ta, đêm nào nó cũng khóc. Theo ta nghĩ, nó không chỉ mất đứa con trong bụng, không còn người thừa kế Mạt Vân cung, mà còn bị vứt bỏ nữa, a tỷ này của con, tí xíu cũng không giống người của Trục Nguyệt sơn trang.
Có điều, Mạt Vân cung thực sự khinh người quá đáng, nhưng sau khi phụ thân con chết, Trục Nguyệt sơn trang trừ nén giận ra thì còn có thể làm gì chứ?”
Nói đến đây, bà cười đầy vui mừng, nhìn đứa con út như ngọc thụ chi lan* đứng trước đường đầy hiền hòa, “Cũng may chúng ta đã có Thanh Châu Tạ Vô Ngu, phải nhanh chóng nắm trong tay kiếm pháp ‘Bình Sinh Ý’, thì Trục Nguyệt sơn trang ta mới có thể quật khởi lần nữa, về lại thời kì huy hoàng.”
* hình dung nam tử có vẻ ngoài trác tuyệt, nụ cười phong phạm
Hai mắt bà toát ra vẻ điên cuồng, “Đến lúc đó, đại ca nhị ca con không cần chịu nhục, a tỷ con sẽ không bị Mạt vân cung chà đạp tôn nghiêm”, Giọng Nguyễn Mi Vũ chợt dịu dàng lại, “Đến lúc đó, A Lộc ngoan ngoãn của ta, cũng có thể tiếp tục làm một tiểu công tử không cần lo lắng việc gì rồi.”
A Lộc đứng dưới đường, yên tĩnh lắng nghe, vẻ mặt không lay động chút nào. Chờ Nguyễn Mi Vũ nói xong, y ho nhẹ vài tiếng, khàn khàn nói, “Nếu không có chuyện gì khác, con xin đi nghỉ ngơi trước.”
“Được, con đi nghỉ ngơi đi, chuyện kiếm phổ, mẫu thân tự có chừng mực.”
Trở về Lạc Tuyết cư, sau khi tắm xong, A Lộc thay quần áo sạch sẽ. Thị nữ mang khăn vải tới xoắn khô tóc cho y.
A Lộc dựa vào giường, nhắm mắt dưỡng thần, chợt thấy da đầu bị kéo đau, bèn trợn mắt vô thức nói, “Huynh…”
Chữ thứ hai không thể thốt ra khỏi miệng, y đột nhiên kịp phản ứng, người lau khô tóc cho y, đã không còn là Tạ Vô Ngu nữa rồi.
Không, nếu là Tạ Vô Ngu, tuyệt đối sẽ không làm y đau. Mặc dù người nọ nhàn tản cẩu thả, qua loa không quan tâm tiểu tiết (những việc nhỏ nhặt), nhưng lại cực kỳ cẩn thận.
Trong một chốc, tâm trạng bỗng trống vắng, mở mắt ra, A Lộc khoát tay, “Xuống đi, ta tự mình làm.”
Qua ba ngày sau, A Lộc tới thư phòng xử lý công việc.
Thuộc hạ mở cửa sổ bên hồ ra, cười nịnh nọt, “Mấy hôm trước, Đại công tử sai người thả hơn mười con cá chép đỏ xuống ao, chỉ chờ tiểu công tử rảnh rỗi tới ngắm cá chép đỏ Bích Ba này, thả lỏng tinh thần thôi.”
Nét bút lệch hướng, một đường mực đè đậm lên tờ giấy hoa đào trắng như tuyết. Bên tai dường như có người đang nói, “Không thích à? Nếu không thích, ta sẽ thả cá về sông nhé.”
Không còn tâm trạng viết chữ nữa, A Lộc đặt bút xuống. “Thả cá đi.” Ngón tay vô thức cứng lại, y mở miệng lần nữa, “Lấp ao cá, chuyển hết những cây trúc ngoài phòng đi chỗ khác.”
Hít một hơi khí lạnh, A Lộc nói câu cuối cùng, “Lập tức.”
Mấy hôm liên tiếp, Lạc Tuyết cư ngày ngày bận rộn. Tiểu công tử xa nhà trở về, có thêm vài điều kiêng kị. Không thể nhìn tổ chim hay trúc xanh, không thể nghe tiếng dế kêu, không thể thấy diều bay, không thể gặp cá bơi. Nhất thời, Lạc Tuyết cư phải bới hoa đuổi chim mỗi ngày, bề bộn vô cùng.
A Lộc lại bị Nguyễn Mi Vũ gọi tới Nghị Sự đường.
Sương khói lượn lờ quanh chén trà, Nguyễn Mi Vũ sầu lo, “Thanh Châu Tạ Vô Ngu kia thân hãm ngục tù, nhưng vẫn cứ dầu muối không vô, không chịu may mảy lộ ra chút tung tích nào của kiếm phổ ‘Bình Sinh Ý’, cực kỳ khó chơi.”
Dường như đã lâu rồi chưa nghe thấy cái tên này, A Lộc lấy lại tinh thần, “Mẫu thân, có muốn con đi xem chút không?”
“Nếu như phụ thân con vẫn còn, truyền thừa của Trục Nguyệt sơn trang chưa tẫn, con của ta cũng đâu cần vất vả như vậy.” Nguyễn Mi Vũ yếu ớt đỡ trâm cài vàng rung động linh đinh trên tóc mai, “Con đi đi, ta chờ tin tốt của con.”
Nhà giam ẩm ướt, A Lộc mặc một thân áo gấm hoa văn mây trắng, ngọc quan buộc cao, mặt mày như vẽ, ở trong chỗ tối tăm ấy, tựa như một tia sáng rực rỡ của ánh trăng. Tới gần cuối thạch thất, A Lộc đưa tay, bảo người canh giữ rời đi hết.
Cửa bị đóng lại, thạch thất yên tĩnh, có tiếng giọt nước tí tách lâm râm.
Tiếng xiềng xích va chạm, âm thanh rất chói tai, Tạ Vô Ngu dựa vào tường, giọng điệu bỗng nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng nhớ tới thăm ta rồi sao?”
Dường như hết thảy vẫn không đổi, tựa như đang ở Dao Sơn ngày ấy.
“Quả là bé con không có lương tâm, không đến gần ta một bước là sợ ta sao?” Trong tiếng nói của Tạ Vô Ngu rõ ràng rất suy yếu, “Ta đã trúng độc Trục Nguyệt Dẫn của Trục Nguyệt sơn trang các ngươi, là một kẻ tay trói gà không chặt, chỉ còn nước quỳ xuống đất xin tha nữa thôi, mà vẫn không thể khiến ngươi yên tâm sao, tiểu công tử?”
Trong lời nói còn xen vài phần chế giễu nhạt nhẽo.
A Lộc đến gần mới thấy rõ người đang bị nhốt trong lao đá.
Tạ Vô Ngu đã ốm đi rất nhiều, dáng vẻ gầy gò, râu ria dài ra, nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn tú cao ngạo, quanh thân an nhàn, tựa như không phải đang bị nhốt trong lao tù, mà đang đối ẩm cùng núi đồi.
“Mẫu thân nói huynh không chịu nói ra tung tích của ‘Bình Sinh Ý’.”
Tạ Vô Ngu cười khẽ, “Mẫu thân ngươi bảo, lấy ngàn vàng, lấy mỹ nhân, lấy danh kiếm đổi kiếm phổ, ta đều không tin. Một khi giao kiếm phổ ra, chính là lúc Tạ Vô Ngu ta toi mạng.”
A Lộc không nói gì. Không cãi lại thay mẫu thân mình, cũng không hề khuyên bảo hắn câu chi.
Tạ Vô Ngu yếu ớt, đổi trọng tâm sang chân phải, “Để ta đoán xem, Tạ Vô Ngu ta có tài đức gì, mà khiến cho Trục Nguyệt sơn trang các ngươi phải hao hết tâm tư vì ta.”
“Mười năm trước, trang chủ của Trục Nguyệt sơn trang, cũng là phụ thân ngươi, bất ngờ qua đời. Kiếm pháp Trục Nguyệt bao đời của nhà ngươi cũng đoạn tuyệt truyền thừa ngay lúc đó, ta nói không sai chứ?”
Không quan tâm A Lộc đã trả lời hay chưa, Tạ Vô Ngu tiếp tục khoan thai tự thuật, “Nơi đây tranh giành địa vị quyền hành rất lợi hại, trang chủ ngã xuống, cho dù có trang chủ phu nhân khôn khéo mạnh mẽ thì cũng không cứu nổi xu hướng suy tàn của sơn trang. Muốn giữ vững địa vị của sơn trang thì phải tìm được võ công truyền thừa mới.”
A Lộc đứng ở trong thạch thất u tối, theo lời đó, trước mắt y chợt hiện ra, hồi còn bé, mẫu thân bẻ gãy chong chóng của y, lạnh lùng trách y không hiểu chuyện. Lại nghĩ tới mẫu thân thường xuyên tức tối, nói nếu như phụ thân không chết, Trục Nguyệt sơn trang đâu đến mức chịu cảnh ngộ đìu hiu như hôm nay.
Cùng với cảnh trước khi đi, mẫu thân hiếm lắm mới cầm chặt tay y, tha thiết dặn dò, “A Lộc, bé ngoan của ta, trong tay Tạ Vô Ngu nắm giữ ‘Bình Sinh Ý’, võ công cực cao, lòng nghi ngờ rất nặng, con phải đi bước nào rào bước ấy, tiếp cận từ từ, không được nóng vội, số mệnh của Trục Nguyệt sơn trang, lần này giao hết vào tay con.”
Bên cạnh, Tạ Vô Ngu nói tiếp, “Bí tịch võ công trong thiên hạ nhiều biết bao, nhưng bàn về thực lực, có thể sánh ngang với ‘kiếm pháp Trục Nguyệt’ thì chỉ lác đác, vả lại hơn phẩn nửa đều thuộc về các đại môn phái.
Mà trong đó, tay cầm kiếm phổ tuyệt thế ‘Bình Sinh Ý’, chỉ có một mình ta, sư thừa không rõ, lại chả có người quen. Cướp lấy kiếm phổ về cho mình dùng, thiên hạ không ai biết, giết ta rồi, thiên hạ lại càng không ai hay.
Từ nay về sau, Trục Nguyệt sơn trang lại có thể tiếp tục nối lại truyền thừa, danh chấn thiên hạ.”
A Lộc không vì bị vạch trần ý đồ hiểm ác mà cảm thấy xấu hổ, y chân thành nói, “Huynh giao ‘Bình Sinh Ý’ ra, ta sẽ thả huynh rời đi.”
Tạ Vô Ngu nhìn thẳng y, “Ngươi nói được thì có làm được hay không, tạm thời ta còn chưa chắc, nhưng mẫu thân ngươi nhất định sẽ không tha cho ta rời khỏi Trục Nguyệt sơn trang này.”
A Lộc lặp lại, “Huynh giao ‘Bình Sinh Ý’ ra, ta sẽ thả huynh rời đi.”
Tạ Vô Ngu nhếch khóe môi, đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, ho khan không ngớt, bên môi tràn ra tơ máu. Sau đó đứng không vững nữa, bèn ngã xuống đất, hồi lâu không có động tĩnh gì.
“Tạ Vô Ngu!”
A Lộc gọi hai lần, không biết nghĩ đến điều gì mà mín chặt môi, lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà giam. Y bước nhanh đến gần, ngồi xổm xuống, “Tạ Vô Ngu…”
Ngay lập tức, một con dao lạnh lẽo kề sát bên cổ y.
Cảm nhận được khí kình xung quanh lưỡi dao, đồng tử thoáng chốc co lại, A Lộc khó khăn nặn ra từng chữ, “Huynh chưa từng…”
“Đương nhiên.” Tạ Vô Ngu chống nửa người lên, môi dán lên vành tai tinh tế mỏng manh của A Lộc, giọng điệu ngọt như mật, “Lúc ngươi vừa đưa bánh bao tẩm độc cho ta, ta đã biết rồi, Xuyên Tâm Liên, Ngân Hổ Phách, hạt Tuyết Quỳ, à, còn có cỏ Dạ Minh, nhụy hoa Long Nham, lá Hỏa Linh, da cóc độc. Tiểu công tử, ta nói có sai không?”
A Lộc kinh hãi, Trục Nguyệt Dẫn là mật dược gia truyền của Trục Nguyệt sơn trang, sao Tạ Vô Ngu có thể phân biệt được vị thuốc?
Yết hầu y khẽ động đậy, “Từ lúc vừa bắt đầu, huynh đã biết.”
“Ừm, biết chứ.”
Nhắm mắt lại, xóa hết đi ống trúc đựng cá nhỏ, quả dại giòn ngọt thơm mát, tiếng tim đập trên lồng ngực rắn chắc, hoa dại màu lam nhạt ở trong đầu, giọng A Lộc lạnh xuống, “Mục đích của huynh là gì?”
Tạ Vô Ngu cảm nhận được ngữ khí biến hóa vi diệu của A Lộc, vẫn không đếm xỉa tới như thường ngày, “Nhân sinh quá mức không thú vị, tình cờ có hứng thú, đương nhiên phải quý trọng rồi. Ngươi ngồi trong xe ngựa gọi ta lại, vì ta mà đến, ta đương phải phối hợp mới có ý nghĩa, không phải sao?”
Hơi thở của A Lộc rối loạn trong chớp mắt.
Lưỡi dao sắc bén đè sát A Lộc, Tạ Vô Ngu thuận lợi đi tới bên ngoài nhà giam. Đối mặt với tầng tầng lớp lớp đao kiếm vây ngăn trước mặt, hắn vẫn có tâm trạng bông đùa, “Gọi một tiếng ca ca tốt nghe xem, ta sẽ tha cho ngươi, được chứ?”
A Lộc nhếch môi, không trả lời.
Tạ Vô Ngu cũng không kiên trì, cúi đầu sát bên tai A Lộc, nhẹ nhàng thổi vào một hơi, nói nhỏ, “Bé con này, chỗ nào cũng thua xa. Ngoan, ca ca đi đây.”