Thấy không chỉ mỗi khuôn mặt A Lộc, mà ngay cả đôi tai trắng muốt cũng đỏ bừng lên, Tạ Vô Ngu cũng không định bụng thu lời lại lời nói, chỉ ôm cánh tay đứng chờ.

A Lộc tự cho là lén lút ngước đầu lên nhìn Tạ Vô Ngu, đợi tới đợi lui, phát hiện đối phương không hề có chút dấu hiệu cho qua nào. Tay y nắm chặt ống áo, đôi môi hồng nhạt ngập ngừng mấy lần mới lên tiếng được, “Tốt… Ca ca tốt.”

Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu.

Tạ Vô Ngu đưa ngón út lên, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Không nghe rõ.”

A Lộc ngẩng đầu, mở tròn hai mắt, nhìn chằm chằm lên án Tạ Vô Ngu, dáng vẻ thở hổn hển đầy thẹn thùng.

Tạ Vô Ngu: “Hả?”

A Lộc khẽ cắn môi dưới, “Tốt…” Lông mi y hơi run rẩy, “Ca ca tốt!”

Vừa dứt lời, y đã xấu hổ đâm sầm vào Tạ Vô Ngu, chôn chặt mặt mình trên lồng ngực hắn, chỉ để lộ đôi tai đỏ bừng dễ khiến người ta chú ý.

Mái tóc dài rậm đen nhánh ướt nhẹp nước, rất nhanh đã thấm ướt áo gấm màu trắng, dán lên tấm lưng thon dài và chiếc eo ếch nhỏ nhắn của y.

Tạ Vô Ngu một tay ôm lấy y, cao giọng cười to.

A Lộc túm chặt áo vải của Tạ Vô Ngu, muốn độn thổ cho xong.

A Lộc bắt đầu giận dỗi Tạ Vô Ngu.

Có điều cái giận ấy cũng chỉ là y mím môi không nói chuyện với Tạ Vô Ngu, chỉ dùng một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn mà thôi. Có điều, ngay lúc ấy, Tạ Vô Ngu sửng sốt như nảy ra chút lương tri.

Giục ngựa đến đến vùng thung lũng bằng phẳng, bên cạnh có dòng sông thanh tịnh, dọc mép sông còn nở đầy hoa cúc dại nổi bật giữa đám cỏ khô, đúng là phong cảnh trời thu.

Kéo lại giây cương, Tạ Vô Ngu xuống ngựa, dặn A Lộc đứng yên tại chỗ không được chạy lung tung. A Lộc im lặng xuống theo, ngồi dựa vào một tảng đá lớn bên bờ sông, chờ ngẩn cả người.

Không lâu sau, tiếng vụn vỡ của giày đạp lên cỏ khô vang lên, A Lộc phải kìm mình không ngẩng đầu, cho đến khi có thứ gì đó đưa tới trước mặt.

“Đây là… cá con?”

“Đồng ý nói chuyện với ta rồi sao?”

A Lộc phản ứng chậm hai nhịp, vội vã đưa tay lên che miệng lại, nhưng vẫn không quan nổi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào tay Tạ Vô Ngu.

Trong tay Tạ Vô Ngu cầm một ống trúc màu xanh, rìa ống được mài dũa vuông vức, bên trong ống nước trong trẻo ấy có hai con cá dài bằng nửa ngón tay đang bơi lội.

“Không thích sao? Nếu không thích, ta sẽ thả cá về sông.”

“Thích!”

Nói lời ấy, A Lộc thành thật không hề che miệng, y đưa tay nhận ống trúc xanh, cẩn thận từng li từng tí, ôm nó vào trong ngực, cúi đầu ngắm cá bơi, ánh mắt tỏa sáng, có vài phần ngây thơ lại đáng yêu.

Tạ Vô Ngu sờ sờ mũi, ra vẻ thở dài, “Huề rồi nhé, nếu ngươi còn không nói chuyện với ta thì quãng đường này thật chẳng có gì thú vị cả.”

Lên ngựa một lần nữa, Tạ Vô Ngu ôm A Lộc, A Lộc ôm cá, thản nhiên đi cạnh bờ sông.

Thấy bộ dáng A Lộc ngay cả tay cũng không dám run, Tạ Vô Ngu nhíu mày, “Thích đến thế sao?”

A Lộc gật đầu, “Ừm.”

“Hồi bé chưa từng được chơi sao?”

“Chưa từng.” A Lộc lắc đầu, “Từ nhỏ mẫu thân đã dạy dỗ rất nghiêm, không cho phép ta đặt tâm trí vào những thứ tang tóc này.”

“Thật đáng thương.” Tạ Vô Ngu đánh giá, lại nói, “Từng leo cây đục tổ chim chưa?”

“Thế từng chơi chọi dế chưa?”

“Lật đá bắt cua thì sao?”

“Còn thả diều?”

Tạ Vô Ngu còn muốn hỏi tiếp, nhưng thấy vành mắt A Lộc đỏ lên thì bèn ngừng lại, “Này, đừng nói muốn khóc nhé?”

A Lộc sụt sịt mũi, không đáp.

Tạ Vô Ngu xoa xoa trán, thấp giọng tự nhủ, “Sao cứ hở tí là khóc vậy…” Hắn lại không thuần thục lắm mà dỗ dành y, “Ngươi cười một cái đi, chim nhỏ bướm bay cua đỏ hay dế mèn gì gì đó, toàn bộ đều sẽ bắt cho ngươi.”

“Cả cào cào nữa nhé.”

“Được! Bắt cả cào cào luôn!”

Bấy giờ, A Lộc mới nở nụ cười.

Qua gần nửa tháng mới đến gần vùng Thương Châu. Tạ Vô Ngu bình thường không biết mệt là gì, nhưng thấy mặt trời đã treo trên đỉnh đầu, nướng cho khuôn mặt A Lộc đỏ bừng, bèn dứt khoát dừng ngựa, tìm một bóng cây nghỉ trưa.

A Lộc không ngủ, ngoãn ngoãn ngồi trên bãi cỏ, nhổ từng cây từng cây cỏ dại. Nghe hơi thở đều đặn của Tạ Vô Ngu, y lặng lẽ quay đầu nhìn.

Tuy rằng dung mạo người này không hề giống trong suy nghĩ của y, màn trời chiếu đất nhưng không tìm ra chút thô kệch nào, trái lại sắc sảo rõ ràng, tuấn tú cương quyết, khí thế tựa nước thẳm núi cao. Bàn tay rất to, phía trên có khá nhiều vết chai dày, vừa nhìn đã biết là một kiếm khách.

Bình Sinh Ý…

A Lộc hoàn hồn, cắn cắn ngón tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn bên cạnh, bẻ một đóa hoa dại màu lam, nín thở, nghiêng mình, lặng lẽ cài bông hoa lên tóc mai của Tạ Vô Ngu.

Đúng lúc ấy, Tạ Vô Ngu vốn đã “ngủ say” bỗng đưa tay lên, bắt lấy cổ tay tinh tế của A Lộc, sau đó trở mình, vững vàng đè y xuống dưới thân mình, chọc lét bên hông y.

“Ha ha ha… Không, dừng lại đi ha ha ha… Ta sai rồi… Ta sai rồi!”

Tạ Vô Ngu dừng tay, nhíu mày, “Lén cài hoa cho ta sao?”

“Huynh cài hoa rất đẹp.” Mặt A Lộc xấu hổ tới đỏ bừng, giọng nói chuyện còn xen chút tức giận, lên án, “Huynh giả bộ ngủ!”

Tạ Vô Ngu duỗi cánh tay, cẩn thận gỡ mấy cọng cỏ dính trên tóc của A Lộc xuống, trong mắt mang theo ý cười, “Không phải giả bộ đâu, nếu ngươi làm hành động ấy mà ta còn chẳng tỉnh thì có lẽ đã chết một nghìn tám trăm lần rồi.”

Trong câu nói đó ẩn chứa sương gió mưa móc cất giấu đã nhiều năm.

Bàn tay thô ráp của hắn bóp má A Lộc, vô thức khống chế sức mình nhẹ vô cùng, “Bé con như ngươi, chỗ nào cũng còn thua xa.”

A Lộc bị bóp mặt tới chu môi, nói chuyện không rõ ràng, “Ta rất lợi hại đấy!”

Chỉ xem y là một đứa nhóc đang không phục, Tạ Vô Ngu khẽ cười, “Ừ, lợi hại chỗ nào, chứng minh cho ta xem đi?”

Qua mấy ngày nữa, cuối cùng hai người cũng đã tới được biên cảnh Thương Châu.

Lập tức, Tạ Vô Ngu buông lỏng dây cương, dáng vẻ đẹp đẽ đầy lười nhác, tiện mồm hỏi A Lộc, “Trong nhà ngươi có bao nhiêu người?”

A Lộc kể lần lượt cho hắn nghe, “Có mẫu thân, đại ca, nhị ca, tỷ tỷ, quản gia bá bá, Phương cô cô, Minh Tú tỷ tỷ,…”

“Cái gì vậy, ngươi đang chuẩn bị trong nhà có bao nhiêu con bướm bấy nhiêu con ngựa cũng kể hết cho ta nghe sao?”

A Lộc xấu hổ ngậm miệng.

Ánh mắt liếc qua bên đường thấy một sạp hàng lụp xụp, A Lộc giật nhẹ ống tay áo Tạ Vô Ngu, ngửa đầu, “Ta đói rồi, muốn ăn bánh rán.”

“Ừm, mua đi.” Quay ngựa lại, Tạ Vô Ngu đi tới tán cây gần sạp hàng ấy, ném túi tiền cho A Lộc, “Muốn ăn cái gì cứ tự mình mua.”

“Ừm.”

Chốc lát sau, A Lộc quay trở lại, trên tay cầm một túi giấy, bộ dáng rất vui vẻ. Y đem bánh bao nóng hổi cho Tạ Vô Ngu trước, “Nè, bánh bao huynh thích nhất.”

Tạ Vô Ngu nhận lấy, “Coi như bé con nhà ngươi có lương tâm.”

A Lộc cười đầy hiền hòa, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn bánh rán trong tay.

Chờ ăn xong bánh rán, y ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt không rõ tâm tình của Tạ Vô Ngu, nghiêng đầu, “Có phải phát hiện ra ngón tay không nhúc nhích được, hoàn toàn không có nội lực, không thể đề ra khí kình, kinh mạch còn đau nhức âm ỉ không?”

Tạ Vô Ngu không đáp lời.

Ném túi giấy dính mỡ trong tay đi, A Lộc sửa sang lại tay áo hoa văn mây trắng, nụ cười nhu thuận sạch sẽ trên mặt biến mất hoàn toàn, khóe môi nhếch lên, có phần hồn nhiên tà khí hơn trước.

Y xoay người, tay khoác lên vai trái của Tạ Vô Ngu, miệng ghé vào bên tai phải của hắn, lời nói nhỏ nhẹ, tựa như đang làm nũng, “Ta đã nói ta rất lợi hại, huynh lại chẳng tin ta, ca ca tốt à.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play