[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 44


3 tuần

trướctiếp

Suy nghĩ một lúc cũng không ra, Tô Mạt dứt khoát không nghĩ thêm nữa.

Kiểu gì thuyền tới đầu cầu cũng tự khắc đi thẳng, chờ tới lúc đó cô tất sẽ biết.

Mở hai hồng bao ra, Tô Mạt đếm thử, phát hiện hai bao lì xì mỗi bao 200 tệ, tổng cộng là 400 tệ.

Tô Mạt chậc lưỡi, kết hôn thôi mà kiếm lời ngang với tiền công một năm của người ta.

Sau khi cất tiền, Tô Mạt lại nhân cơ hội tính luôn số tiền hiện có.

Lần trước mua đồ xong, còn lại 933.27 tệ, sau đó thu được 400 tệ tiền nạp tài, mua đồng hồ đeo tay cho Lục Trường Chinh hết 125 tệ, mua dây gai trắng hết 0.5 tệ, mua kẹo thỏ trắng ngoài chợ đen hết 2.5 tệ. Hai ngày trước mua lõi gối hết 1.5 tệ, ba thước vải bông hết 0.84 tệ, còn lại 1202.63 tệ.

Cộng thêm hôm nay thu được 400 tệ tiền mừng cưới, tổng là 1602.63 tệ.

Tô Mạt vui vẻ, kết hôn thôi mà thu được hơn sáu trăm tệ. Cô đã tiến thêm một bước để mua được tứ hợp viện ở thủ đô rồi.

Khi Lý Nguyệt Nga tới đã thấy con dâu mới đang ngồi ngẩn người trong nhà, còn thằng con thì không thấy bóng dáng đâu.

Tô Mạt thấy Lý Nguyệt Nga tay xách nách mang, vội vàng đứng dậy nói: "Mẹ tới ạ."

"Ừm." Lý Nguyệt Nga gật đầu, đặt đồ xuống nói: "Thằng ba đâu rồi?"

"Anh ấy đã uống chút rượu nên bây giờ đang ngủ ạ." Tô Mạt nói.

"Con có đắp chăn cho nó không?" Bây giờ trời đã trở lạnh, nếu người say rượu không đắp chăn mà cứ thế đi ngủ rất dễ bị cảm lạnh.

"Đắp rồi mẹ, con còn lót thêm một tấm nệm bên dưới nữa."

Lý Nguyệt Nga gật đầu hài lòng, chỉ cần hiểu và xót chồng là được, đừng có thấy thằng ba uống say là mặc kệ thằng ba nằm trên giường đất, nếu vậy thì không được.

Lý Nguyệt Nga đặt hơn nửa túi bột mì lên bàn cơm, nói: "Đây là bột mì thằng ba mua để nấu tiệc, bây giờ còn hơn nửa túi, con cất đi để ăn dần."

Tô Mạt xua tay nói: "Mẹ, con không cần đâu. Mẹ mang về nhà giữ lại cho mọi người ăn."

Thấy con dâu có hiếu như vậy, Lý Nguyệt Nga lại càng hài lòng hơn: "Con cất đi, sắp tới lúc chia lương thực rồi, mẹ và cha con không thiếu lương thực đâu. Chỉ có con đó, sợ rằng phải mua thêm không ít lương thực. Tới lúc đó con hãy mua thêm một bao gạo rồi mài thành bột trộn lẫn với bột mì là có thể ăn được một thời gian dài."

Con dâu mới làm được mười mấy ngày, không biết có nổi 50 công điểm hay không, đã vậy còn phải vay lương thực của đại đội, trừ lại còn được bao nhiêu?

Nửa bao bột mì tính ra khoảng mười lăm mười sáu cân, sau này trộn thêm bột ngô vào nữa thì một mình con dâu cũng đủ ăn trong hai tháng.

Tô Mạt hơi khó xử, tuy rằng cô không có nhiều công điểm, nhìn bề ngoài sẽ phải đi mua thêm lương thực thật.

"Mau nhận lấy đi." Lý Nguyệt Nga vung tay nói.

"Vậy được ạ." Tô Mạt đành phải nhận, nhưng cũng không biết nên để ở đâu, đành phải cất lên bên trên tủ gỗ ở phòng phía tây.

Xem ra phải đóng thêm một giá gỗ đặt trong phòng phía tây này, để khi nào mua thêm lương thực có thể cất ở đây.

"Cái thùng sắt này là nhà anh cả và anh hai của con mua làm quà cho hai đứa." Lý Nguyệt Nga chỉ vào hai cái thùng sắt rồi nói.

"Vâng, cảm ơn anh cả và anh hai."

Sau đó Lý Nguyệt Nga lại lấy trong thùng sắt ra một đôi khăn trải gối và vỏ gối, nói: "Khăn trải gối và vỏ gối này là Tiểu Lan tặng hai con."

"Vâng, làm phiền mẹ cảm ơn Tiểu Lan thay con."

Lý Nguyệt Nga xua tay, ra hiệu cô đừng khách sáo.

"Chờ lát nữa thằng ba tỉnh thì con và thằng ba qua bên nhà ăn cơm, vẫn còn một chút đồ ăn nên tối nay cả nhà ta phải ăn một bữa thật ngon." Bà ấy cũng giữ con gái và con rể lại, tối nay cả nhà họ sẽ tụ tập một buổi.

Thằng ba lấy vợ quá bận rộn vội vàng, chỉ sợ cả nhà bà ấy chưa hoàn toàn biết mặt con dâu mới, bây giờ phải ra mắt lại mới được. Đừng để tới lúc gặp trên đường cũng không nhận ra đó là người nhà, nếu thật vậy thì sẽ thành trò cười.

"Vâng." Tô Mạt gật đầu.

Lý Nguyệt Nga không ở lại lâu, nói xong cũng ra về.

Trong nhà còn một đống việc phải làm, vẫn còn rất nhiều bàn ghế bát đũa chưa được rửa sạch để mang đi trả cho người ta.

Sau khi Lý Nguyệt Nga rời đi, Tô Mạt nhìn thấy sọt trúc của mình được đặt một góc trong phòng chính, vì thế cô đã lấy những vật dụng hàng ngày ra cất gọn. Những đồ còn lại, bao gồm cả sọt trúc đều được cô mang vào phòng phía tây.

Sau đó cô tới phòng đất bên ngoài xem thử, phòng lớn hơn chứa một ít củi và mấy cái vại bằng gốm lớn, chắc hẳn dùng để muối đồ chua. Phòng nhỏ hơn là nhà xí, là loại hố xí có thể xối nước, rất sạch sẽ không hề bẩn chút nào.

Tô Mạt rất hài lòng về điểm này, mấy ngày trước mỗi khi cô đi nhà xí ở viện thanh niên trí thức đều phải nín nhịn rất nhiều.

Có điều cô đi một vòng quanh nhà cũng không thấy phòng tắm đâu, không biết sau này phải tắm thế nào? Không lẽ phải dùng tới chậu tắm lớn ở phòng phía tây?

Tô Mạt đi dạo quanh xong, định quay về phòng thu dọn hành lý. Vừa đẩy cửa phòng ra đã thấy Lục Trường Chinh ngồi phắt dậy, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm về phía này.

Tô Mạt bị ánh mắt sắc bén của Lục Trường Chinh dọa sợ, bấy giờ cô mới nhận ra Lục Trường Chinh thực sự chính là một người quân nhân chiến đấu ở tiền tuyến.

Trước đây Lục Trường Chinh luôn phơi bày vẻ dịu dàng của mình trước mặt cô, chưa từng xuất hiện với khuôn mặt sắc bén ấy.

Lục Trường Chinh bị mắc giấc ngủ gián đoạn, anh rất ít khi ngủ trưa, bởi vì bản năng tác chiến khiến anh vừa nghe thấy tiếng động đã bày ra tư thế cảnh giác trước tiên.

Khi thấy hình như mình vừa hù dọa vợ, Lục Trường Chinh lập tức ủ rũ.

Chờ nét mặt thả lỏng, Lục Trường Chinh vươn tay nói: "Vợ ơi, em tới đây."

Tô Mạt ngạc nhiên bước tới, đặt bàn tay mình vào tay Lục Trường Chinh.

Lục Trường Chinh kéo nhẹ một cái đã ôm Tô Mạt vào lòng, lật người áp cô xuống giường đất.

Tô Mạt sợ hết hồn, vừa ngước mắt lên đã chạm vào đôi mắt nóng bỏng tràn ngập tính xâm lược của Lục Trường Chinh, cả người cô cứng đờ lại.

Lục Trường Chinh thấy người phía dưới ngạc nhiên ra mặt, đôi môi nhỏ hơi nhếch lên thì cúi đầu hôn nồng nhiệt.

Anh đã muốn làm vậy từ lâu, cuối cùng bây giờ cũng có thể hôn một cách đàng hoàng như vậy.

Tô Mạt hoảng sợ khi thấy bộ dạng tràn ngập tính xâm lược của Lục Trường Chinh, tạm thời không được tỉnh táo nên để mặc cho anh làm càn.

Mãi tới khi tay Lục Trường Chinh bắt đầu không đứng đắn cô mới bừng tỉnh, giãy giụa nói: "Trường... Trường Chinh, mẹ... Mẹ nói tối sang bên nhà ăn cơm, anh... Anh đừng làm loạn nữa."

Lục Trường Chinh nằm bên cạnh cô để bình tĩnh lại một lát, sau đó mới cười ngốc: "Vợ, bây giờ anh không làm bậy đâu, chờ tối tối lại làm bậy."

Mặt Tô Mạt đỏ bừng, đẩy Lục Trường Chinh ra: "Mau tránh ra, em còn phải dọn đồ đạc."

Tuy rằng lúc còn ở tận thế, mấy chuyện tình yêu nam nữ như này rất bình thường, nhưng dù sao Tô Mạt cũng chưa từng trải qua nên vẫn còn thấy ngượng ngùng.

Lục Trường Chinh nghe lời đứng dậy, thuận tay đỡ cả cô dậy luôn.

Vợ anh không phải thỏ trắng ngoan ngoãn, mà là một bé mèo biết giơ nanh múa vuốt. Nếu chọc cô tức lên thì chỉ sợ tối nay sẽ không có trái ngon để ăn.

Tô Mạt đứng dậy xong đã đi múc đầy một chậu nước, lau sạch sẽ tủ quần áo một lượt. Sau đó cô mới lấy từng đồ trong hòm da ra ngoài. Quần áo và đồ dùng hàng ngày thì đặt trên giường đất trước, chờ lát nữa sẽ sắp xếp lại, giày thì tìm một vị trí ở cửa rồi đặt lên.

Cô vừa thu dọn vừa nói chuyện Lý Nguyệt Nga mang bột mì và quà tặng của mọi người tới cho Lục Trường Chinh nghe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp