[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 1


3 tuần

trướctiếp

Tháng 9 năm 1971.

Đại đội Lục Gia Thôn, công xã Hồng Kỳ, huyện Thanh Khê thành phố Song Sơn, tỉnh Hắc Giang.

Một đám người ồn ào chạy tới bên sông.

Trong sông, một người đàn ông mặc quân trang xanh đang ôm một cô gái sũng nước cật lực bơi về bờ.

“Đó hình như là thanh niên tri thức Tô mới tới, sao lại rơi xuống sông?”

“Không phải là không chịu nổi làm việc đồng áng, nhảy sông đó chứ?” Năm ngoái công xã kế bên đã có một thanh niên trí thức không chịu nổi cơ cực lao động, nhảy sông rồi.

“Đừng nói bậy, năm nay đại đội chúng ta phải bình chọn đại đội tiên tiến, nếu có thanh niên trí thức nhảy sông, nói không chừng mất giải.”

“Đúng đúng đúng, cái miệng nát này của tôi. Thanh niên trí thức Tô chỉ là bất cẩn rơi xuống sông…”

Nếu được bình chọn đại đội tiên tiến, cô ta tới nhà mẹ, thăm thân thích cũng có mặt mũi.

“May mà thằng ba nhà bí thư về bắt gặp, nếu không đợi chúng ta chạy tới, chỉ sợ người đã mất mạng rồi.”

“Cứu lên rồi! Cứu lên rồi! Ây dô, sao trông giống như tắt thở rồi vậy?”

“Không phải chứ? Phải làm sao đây?”

Có một số người to gan đi lên, sau đó lại vội vàng lùi lại.

“Thật sự tắt thở rồi! Đáng thương quá, còn trẻ như vậy…”

Nam quân trang thấy người phụ nữ đã tắt thở, vội vàng tiến hành cấp cứu với cô.

“Này, Lục Trường Chinh, sao cậu lại sờ ngực của thanh niên trí thức Tô người ta, đây không phải là giở trò lưu manh sao? Người đã chết rồi còn không để người ta đi thanh bạch…” Một bà thím mặt vuông hét to.

“Nói xằng nói bậy, anh Trường Chinh của tôi đang cứu người, làm việc nghĩa có hiểu không. Người ta là quân giải phóng nhân dân quang vinh, sao lại giở trò lưu manh.”

Thanh niên vừa nãy giúp kéo người lên to tiếng phản bác.

Qua một lúc, thấy Lục Trường Chinh vẫn liên tục ấn ngực người ta, bà thím mặt vuông lại không nhịn được: “Cứu người cũng không cần sờ lâu như vậy chứ? Không khéo là thấy thanh niên trí thức Tô xinh đẹp, chiếm tiện nghi người ta.”

“Thím Thúy Hoa, thím không biết thì đừng nói bừa, đây gọi là ép tim, lãnh đạo công xã và bác sĩ ở trạm y tế đều từng nói rồi, việc này có thể cứu người.”

Lục Trường Chinh không màng để ý tiếng tranh luận xung quanh, thấy người phụ nữ mãi không có phản ứng, cau mày lại, cuối cùng cúi đầu tiến hành hô hấp nhân tạo với cô.

“Ây dô, sao còn hôn nữa?” Thím Thúy Hoa kinh hô.

Hiện trường lập tức hỗn loạn.

Trong mơ màng, Tô mạt cảm thấy cả người vô cùng ngạt thở, đầu đau như búa bổ, bên tai vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn.

Ngay lúc cô cảm thấy mình tới cực hạn, một luồng hơi chảy từ cuống họng tràn vào phổi, Tô Mạt ho sặc lên.

Một lượng lớn nước cũng theo đó trào ra, tuôn ra khỏi mũi miệng của cô.

Tô Mạt còn chưa kịp cảm thấy vui mừng vì có thể hô hấp, bóng tối vô biên đã bao trùm lấy cô…

Đợi Tô Mạt tỉnh lại, đã là hai ngày sau.

Hai ngày qua, trong đầu cô luôn giống như chiếu phim, chiếu một đoạn ký ức xa lạ, khiến cô luôn ngây dại không tỉnh lại được.

Cuối cùng, đoạn ký ức đó giống như hòa nhập với cô, lúc này Tô Mạt mới giãy giụa khỏi xiềng xích, tỉnh lại.

Tô Mạt mở mắt ra, lọt vào mắt là sự đơn sơ cẩu thả mà xa lạ.

Một gian phòng không quá lớn, bên trong có ba cái giường bệnh nửa mới. Sàn nhà xi măng, tuy tường là tường trắng nhưng trông có hơi ố vàng, bề mặt xù xì.

Trên tường đang treo chân dung vĩ nhân, bên cạnh còn viết biểu ngữ như ‘Vừa kiến thiết, vừa sản xuất, đảm bảo nhân dân khỏe mạnh!’

Tô Mạt nhìn cách trang trí thuộc niên đại đặc thù đó, kết hợp với đoạn ký ức kia, cùng với những tiếng nói nghe thấy trước khi hôn mê, Tô Mạt suy đoán chắc mình xuyên sách rồi.

Xuyên vào một quyển truyện đại nữ chủ làm giàu thời trước mà mình từng đọc, còn máu chó xuyên thành nữ pháo hôi chết ngay từ khi mở màn, Tô Mạt.

Nữ chính trong truyện tên Dương Tố Vân, là một cô gái thời đại mại siêng năng trí tuệ, bản lĩnh. Khi mới cải cách mở cửa, nắm bắt cơ hội, quả quyết từ chức chuyển ngành, dám đi đầu, cố gắng làm ăn, cuối cùng phát tài, trở thành người giàu có top đầu.

Dương Tố Vân giàu lên không quên hồi báo tổ quốc, trước sau mở xưởng ở khắp nơi, dẫn dắt hàng loạt người thoát nghèo làm giàu. Đồng thời còn quyên góp tiền vào giáo dục, gây dựng quỹ học bổng ở đại học, xây trường học ở khu vực nghèo khó, là nữ doanh nghiệp yêu nước, nhà từ thiện nổi tiếng gần xa, nhận được danh hiệu vinh dự cấp tỉnh, cấp quốc gia.

Trong sách, ngoài viết quá trình Dương Tố Vân gian khổ lập nghiệp, còn có gút mắc tình cảm với người chồng quan chức cao Cung Diệp. Hai người trước đây bởi vì hiểu lầm mà ly hôn, người có tình mỗi người mỗi ngả. Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của nam 8, hai người xóa bỏ hiểu lầm, sau khi phục hôn, hạnh phúc ân ái sống quãng đời còn lại.

Tóm lại, chính là câu chuyện nữ chính Dương Tố Vân thông qua cố gắng của bản thân, cuối cùng tình yêu và sự nghiệp đều bội thu, nhận được vô số vinh dự.

Vốn dĩ là một quyển truyện làm giàu rất hay, nhưng trong truyện lại có một hạt sạn to.

Chính là vốn khởi nghiệp của nữ chính Dương Tố Vân khi chuyển ngành tới từ chị em tốt đã mất, Tô Mạt. Có thể nói, nếu không có số tiền đó, Dương Tố Vân không dễ dàng thành công như thế.

Sau khi Dương Tố Vân thành công, ôm lòng cảm kích với người từng giúp đỡ cô ta, mỗi lần có truyền thông tới phỏng vấn, đều sẽ kéo những người từng giúp đỡ cô ta ra cảm ơn một lượt, nhưng lại chưa từng nhắc tới Tô Mạt và nhà họ Tô - người đã cho cô ta vốn khởi nghiệp, chỉ là thi thoảng kéo ra hồi ức một chút.

Tô Mạt là người Thượng Hải, tổ tiên là nhà tư bản cách mạng, cha Tô Đình Khiêm là giáo sư đại học, mẹ Mạc Ngọc Dung là chủ nhiệm xưởng thực phẩm, bản thân cô cũng là cán sự tuyên truyền ở xưởng dệt.

Ông nội của Tô Mạt, Tô Trọng Lê bắt đầu bí mật tài trợ chính đảng bây giờ ngay từ thời kì kháng chiến. Sau khi lập quốc, còn tích cực hưởng ứng lời hiệu triệu hợp doanh công tư của quốc gia, quyên góp một lượng lớn tài sản cho quốc gia, là nhà tư bản cách mạng được nhiều lãnh đạo quan trọng xem trọng.

Bác của Tô Mạt, Tô Đình Đức còn gia nhập chính đảng hiện tại ngay thuở thiếu thời, cùng tham gia cách mạng, bây giờ nhậm chức sư trưởng ở quân khu nào đó ở tỉnh Quế.

Theo lý mà nói, gia đình như vậy, Tô Mạt lại là con một, không nên xuống nông thôn.

Nhưng tình hình bây giờ đặc biệt, Tô Đình Khiêm bất cẩn bị người ta hãm hại, bị đình chức điều tra. Thấy tình hình ngày càng tệ, để tránh liên lụy con gái, Tô Đình Khiêm đăng báo cắt đứt quan hệ với con gái, sau đó nhanh chóng nhờ quan hệ sắp xếp con gái xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Cứ như vậy, trong cơn hoảng loạn, Tô Mạt theo tốp thanh niên trí thức mới xuống nông thôn.

Khi các thanh niên trí thức tới, đang lúc vụ thu.

Một cô gái thành phố được chiều chuộng như Tô Mạt nào thích ứng được với lao động thể lực cường độ cao này, cộng thêm lại lo lắng cho cha mẹ, sốt ruột hoang mang, gắng gượng hơn nửa tháng, cuối cùng ngã bệnh.

Sau khi thực sự không chịu nổi nữa, xin đại đội trưởng nghỉ nửa ngày đến trạm y tế của công xã lấy thuốc.

Trùng hợp lúc này lại nhận được thư do Dương Tố Vân gửi tới, được biết cha mẹ bị phán điều đi cải tạo. Tô Mạt chịu đả kích lớn, đi đứng loạng choạng, lúc đi qua cầu không đi vững, cắm đầu xuống sông.

Trong nguyên tác, Tô Mạt hương tiêu ngọc vẫn như vậy.

Sau khi Dương Tố Vân nhận được điện báo của công xã, đau đớn muốn chết, lập tức chạy xuống nông thôn an táng cho người bạn tốt, tức nguyên chủ.

Khi sắp xếp di vật của nguyên chủ, phát hiện không ít tiền phiếu và hai cuốn sổ tiết kiệm danh ngạch lớn, sổ đỏ của mấy tòa nhà đồ sộ ở Thượng Hải trong lớp trong của vali.

Sau này cha mẹ Tô biết tin dữ của con gái, đau đớn khôn cùng, ở chuồng bò không gắng gượng quá hai năm cũng đi theo.

Bác cả của nguyên chủ cũng vì nhiều lần chạy vạy cho gia đình em trai, bị đối thủ nắm lấy cơ hội công kích, cuối cùng cũng bị liên lụy đày xuống.

Đợi sau khi bình định, quay về bộ đội cũ cũng không còn vị trí trước kia nữa. Sau đó gặp phải chiến tranh, bác cả nguyên chủ vì lập công, ba cha con xin đến tiền tuyến, cuối cùng đều chết trên chiến trường.

Sau khi nhà họ Tô nhà tan cửa nát, đồ nguyên chủ để lại dĩ nhiên trở thành đồ của nhà họ Dương, khi nữ chính muốn chuyển ngành lập nghiệp, đã lấy số tiền đó làm vốn.

Vốn dĩ tới đây, Dương Tố Vân cũng miễn cưỡng có thể nói là thiện hữu thiện báo.

Nhưng trong truyện, nữ chính có một thao tác cợt nhả, chính là sau mỗi lần đạt được thành tích, đều phải kéo Tô Mạt từ trong ký ức ra đối chiếu, mỗi lần còn phải lưu lại một câu thế này “nhớ lúc đầu nhà họ Tô huy hoàng cỡ nào, bây giờ lại nhà tan cửa nát”.

Tô Mạt không biết nữ chính mang tâm thái gì, nhưng là một người cùng tên cùng họ với Tô Mạt, Tô Mạt có hơi ghê tởm.

Nực cười nhất là ở ngoại truyện, khi cha nữ chính hấp hối, trong lời sám hối nói ra nhà họ Tô xảy ra chuyện là do ông ta báo cáo, nhưng mục đích của ông ta chỉ là muốn cho bạn tốt Tô Đình Khiêm một bài học, không ngờ sẽ bị người ta nắm thóp hãm hại, cuối cùng khiến nhà họ Tô nhà tan cửa nát.

Nghĩ tới đây, nắm đấm của Tô Mạt cứng lại.

Thật sự đâu có lý này!

Cô mặc kệ trong truyện như thế nào, bây giờ cô đã thành Tô Mạt, nhà họ Dương đó đừng hòng chiếm chút tiện nghi nào từ nhà họ Tô.

Người nhà của nguyên chủ, cô cũng sẽ coi là người nhà của mình, bảo vệ thật tốt.

Cô nhớ, nơi mà cha mẹ nguyên chủ bị đày xuống ở ngay đại đội bên cạnh, chỉ cách đại đội Lâm Gia Thôn một ngọn núi mà thôi.

Tới lúc đó cô nghĩ cách, định kỳ gửi lương thực vật tư tới cho họ, chỉ cần vượt qua mấy năm này, mọi thứ đều sẽ tốt lên.

Nghĩ tới tiểu thuyết xuyên việt mình từng đọc trước đây, người xuyên việt đều sẽ có bàn tay vàng.

Tô Mạt bỗng nhiên có chút hưng phấn, không biết cô có bàn tay vàng không?g.

Trong sông, một người đàn ông mặc quân trang xanh đang ôm một cô gái sũng nước cật lực bơi về bờ.

“Đó hình như là thanh niên tri thức Tô mới tới, sao lại rơi xuống sông?”

“Không phải là không chịu nổi làm việc đồng áng, nhảy sông đó chứ?” Năm ngoái công xã kế bên đã có một thanh niên trí thức không chịu nổi cơ cực lao động, nhảy sông rồi.

“Đừng nói bậy, năm nay đại đội chúng ta phải bình chọn đại đội tiên tiến, nếu có thanh niên trí thức nhảy sông, nói không chừng mất giải.”

“Đúng đúng đúng, cái miệng nát này của tôi. Thanh niên trí thức Tô chỉ là bất cẩn rơi xuống sông…”

Nếu được bình chọn đại đội tiên tiến, cô ta tới nhà mẹ, thăm thân thích cũng có mặt mũi.

“May mà thằng ba nhà bí thư về bắt gặp, nếu không đợi chúng ta chạy tới, chỉ sợ người đã mất mạng rồi.”

“Cứu lên rồi! Cứu lên rồi! Ây dô, sao trông giống như tắt thở rồi vậy?”

“Không phải chứ? Phải làm sao đây?”

Có một số người to gan đi lên, sau đó lại vội vàng lùi lại.

“Thật sự tắt thở rồi! Đáng thương quá, còn trẻ như vậy…”

Nam quân trang thấy người phụ nữ đã tắt thở, vội vàng tiến hành cấp cứu với cô.

“Này, Lục Trường Chinh, sao cậu lại sờ ngực của thanh niên trí thức Tô người ta, đây không phải là giở trò lưu manh sao? Người đã chết rồi còn không để người ta đi thanh bạch…” Một bà thím mặt vuông hét to.

“Nói xằng nói bậy, anh Trường Chinh của tôi đang cứu người, làm việc nghĩa có hiểu không. Người ta là quân giải phóng nhân dân quang vinh, sao lại giở trò lưu manh.”

Thanh niên vừa nãy giúp kéo người lên to tiếng phản bác.

Qua một lúc, thấy Lục Trường Chinh vẫn liên tục ấn ngực người ta, bà thím mặt vuông lại không nhịn được: “Cứu người cũng không cần sờ lâu như vậy chứ? Không khéo là thấy thanh niên trí thức Tô xinh đẹp, chiếm tiện nghi người ta.”

“Thím Thúy Hoa, thím không biết thì đừng nói bừa, đây gọi là ép tim, lãnh đạo công xã và bác sĩ ở trạm y tế đều từng nói rồi, việc này có thể cứu người.”

Lục Trường Chinh không màng để ý tiếng tranh luận xung quanh, thấy người phụ nữ mãi không có phản ứng, cau mày lại, cuối cùng cúi đầu tiến hành hô hấp nhân tạo với cô.

“Ây dô, sao còn hôn nữa?” Thím Thúy Hoa kinh hô.

Hiện trường lập tức hỗn loạn.

Trong mơ màng, Tô mạt cảm thấy cả người vô cùng ngạt thở, đầu đau như búa bổ, bên tai vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn.

Ngay lúc cô cảm thấy mình tới cực hạn, một luồng hơi chảy từ cuống họng tràn vào phổi, Tô Mạt ho sặc lên.

Một lượng lớn nước cũng theo đó trào ra, tuôn ra khỏi mũi miệng của cô.

Tô Mạt còn chưa kịp cảm thấy vui mừng vì có thể hô hấp, bóng tối vô biên đã bao trùm lấy cô…

Đợi Tô Mạt tỉnh lại, đã là hai ngày sau.

Hai ngày qua, trong đầu cô luôn giống như chiếu phim, chiếu một đoạn ký ức xa lạ, khiến cô luôn ngây dại không tỉnh lại được.

Cuối cùng, đoạn ký ức đó giống như hòa nhập với cô, lúc này Tô Mạt mới giãy giụa khỏi xiềng xích, tỉnh lại.

Tô Mạt mở mắt ra, lọt vào mắt là sự đơn sơ cẩu thả mà xa lạ.

Một gian phòng không quá lớn, bên trong có ba cái giường bệnh nửa mới. Sàn nhà xi măng, tuy tường là tường trắng nhưng trông có hơi ố vàng, bề mặt xù xì.

Trên tường đang treo chân dung vĩ nhân, bên cạnh còn viết biểu ngữ như ‘Vừa kiến thiết, vừa sản xuất, đảm bảo nhân dân khỏe mạnh!’

Tô Mạt nhìn cách trang trí thuộc niên đại đặc thù đó, kết hợp với đoạn ký ức kia, cùng với những tiếng nói nghe thấy trước khi hôn mê, Tô Mạt suy đoán chắc mình xuyên sách rồi.

Xuyên vào một quyển truyện đại nữ chủ làm giàu thời trước mà mình từng đọc, còn máu chó xuyên thành nữ pháo hôi chết ngay từ khi mở màn, Tô Mạt.

Nữ chính trong truyện tên Dương Tố Vân, là một cô gái thời đại mại siêng năng trí tuệ, bản lĩnh. Khi mới cải cách mở cửa, nắm bắt cơ hội, quả quyết từ chức chuyển ngành, dám đi đầu, cố gắng làm ăn, cuối cùng phát tài, trở thành người giàu có top đầu.

Dương Tố Vân giàu lên không quên hồi báo tổ quốc, trước sau mở xưởng ở khắp nơi, dẫn dắt hàng loạt người thoát nghèo làm giàu. Đồng thời còn quyên góp tiền vào giáo dục, gây dựng quỹ học bổng ở đại học, xây trường học ở khu vực nghèo khó, là nữ doanh nghiệp yêu nước, nhà từ thiện nổi tiếng gần xa, nhận được danh hiệu vinh dự cấp tỉnh, cấp quốc gia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp