[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 45


3 tuần

trướctiếp

Lục Trường Chinh vừa ngồi trên giường đất vừa nhìn vợ mình dọn dẹp đồ, đôi mắt anh đong đầy tình yêu say đắm lòng người. Hóa ra đây là cảm giác có gia đình riêng, tốt quá!

Chờ dọn tủ quần áo xong, Tô Mạt xếp hết đồ đã phân loại vào trong tủ quần áo, dây buộc tóc, kem bông tuyết thì cất ở bàn trang điểm.

Là một người phương nam, Tô Mạt đã quen với việc quên mất giường đất cũng có nơi cất đồ dùng trong nhà.

Sau khi cất hết đồ đạc vào những vị trí phù hợp, Tô Mạt để chung hai hòm da lại một chỗ, tính tìm một nơi sạch sẽ để cất gọn lại. Lục Trường Chinh cầm hai chiếc hòm da cất thẳng lên nóc tủ quần áo.

Tô Mạt: ...

Đúng là cách mà người ở thời đại này thường để đồ, tuy rằng nhìn không đẹp nhưng cũng không phải không để đồ được.

"Vợ, chúng ta qua đó sớm một chút rồi cơm nước xong quay về nghỉ ngơi sớm hơn." Bây giờ đã năm giờ chiều, khoảng sáu giờ trời đã sẩm tối nên ăn cơm sớm hơn một chút vẫn được.

Tô Mạt gật đầu, cầm theo túi kẹo thỏ trắng lần trước chỉ ăn vài viên để lát nữa phát cho mấy đứa bé ăn.

Khi hai người tới, Lý Nguyệt Nga chuẩn bị bảo Lục Phượng Cần đi gọi hai người họ sang ăn cơm.

Đồ ăn có sẵn, hâm nóng lại rất nhanh. Nhìn sắc trời vẫn còn sớm, nhân lúc trời còn sáng ăn cơm sớm một chút, coi như đỡ gặp cảnh tối mù được một lát.

Thấy hai người đã tới, Lý Nguyệt Nga gọi hai người dọn cơm lên bàn.

Cả đại gia đình có tổng cộng mười sáu người, bày thành hai bàn, người lớn ngồi một bàn, năm đứa trẻ con ngồi một bàn.

Tô Mạt đưa túi kẹo thỏ trắng cho Lý Nguyệt Nga để bà ấy đi chia cho mọi người ăn.

Lý Nguyệt Nga chia cho bọn trẻ con mỗi đứa hai viên, người lớn mỗi người một viên. Kẹo còn thừa thì cất đi, sau này sẽ cho bọn trẻ con ăn tiếp. Mấy đứa trẻ con mỗi đứa được chia hai viên kẹo thì vui hơn được ăn thịt, đứa nào đứa nấy cất to giọng gọi thím ba liên tục.

Nhà Lục Trường Chinh có rất nhiều người, đây là lần đầu tiên Tô Mạt gặp nên anh đã lén đứng bên cạnh giới thiệu cho cô.

Anh cả Lục Hành Quân, chị dâu cả Lưu Ngọc Chi, cháu gái Lục Phượng Cần, cháu gái thứ Lục Ái Cần, cháu trai út Lục Quốc Cường.

Anh hai Lục Vệ Quốc, chị dâu hai Lục Quế Hoa, cháu trai lớn Lục Quốc Đống, cháu trai thứ Lục Quốc Lương.

Chồng của em gái là Dương Cảnh Minh.

Tô Mạt ghi nhớ tên từng người, là một học sinh giỏi, trí nhớ của cô rất tốt, không sợ nhận nhầm.

Hôm nay là đám cưới của Lục Trường Chinh, cả đại gia đình đều tề tựu đông đủ. Lục Bá Minh rất rất vui nên sắc mặt rất tốt, còn ăn thêm được nửa cái bánh bao.

Cơm nước xong xuôi, cả nhà đã ngồi tại gian chính nói chuyện tán gẫu với nhau.

"Hôm nay thằng ba đã lập gia đình, nhiệm vụ của người làm cha làm mẹ như chúng ta đã hoàn thành. Lục Thanh An nói tiếp: "Cây lớn chia cành, nhà ta không có quy tắc phải sống chung với cha mẹ chồng không được ở riêng. Nhân lúc cả nhà đang đông đủ, sáng mai cả nhà ta sẽ chia nhà."

Do đã nói từ trước nên cả nhà rất bình tĩnh.

Chỉ có anh cả Lục Hành Quân nói: "Chú ba vừa kết hôn mà hôm sau đã tách ra ở riêng liệu có ổn không?"

"Không có gì không ổn cả, chỉ sợ thằng ba không ở nhà được mấy ngày, giờ cứ tách ra ở riêng sớm một chút thì nó mới sắp xếp được cho vợ mình."

Nghe xong mọi người cũng không có ý kiến gì khác, hẹn sáng mai sẽ tách ra ở riêng.

Do nay là đêm tân hôn nên bọn họ cũng không bắt hai vợ chồng son ở lại lâu, trò chuyện một lát đã để họ về nhà.

Trên đường đi, Tô Mạt có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng rực của Lục Trường Chinh, khiến cô không dám nhìn anh.

Về đến nhà, Lục Trường Chinh thắp đèn dầu, bắt đầu rửa nồi, đun nước nóng.

“Vợ, nhà này không có phòng tắm, em có thể tắm trong bồn trước, chờ mùa xuân sang năm, chúng ta sẽ tìm người xây phòng tắm.”

Phòng tắm ở đây chỉ được sử dụng vào mùa hè, mùa đông rất lạnh, tất cả mọi người đều không thích tắm, muốn tắm thì phải vào nhà để tắm.

Khi mới xây dựng, anh vốn tưởng rằng nhà vệ sinh và phòng tắm sẽ dùng chung, nhưng anh không nghĩ rằng vợ anh sẽ sẵn lòng tắm trong nhà vệ sinh.

Sau khi nước sôi, Lục Trường Chinh pha một chậu nước ấm lớn vào bồn tắm, bảo Tô Mạt tắm rửa, còn anh thì bưng xô nước vào nhà vệ sinh để tắm rửa.

"Vợ, em tắm xong rồi cứ để nước ở đây là được, lát nữa anh sẽ đổ."

Tô Mạt ngượng ngùng gật đầu.

Quan hệ vợ chồng vào đêm tân hôn là điều đương nhiên, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng đến thời điểm này, cô vẫn có chút lo lắng và khẩn trương.

Khẩn trương không chỉ có Tô Mạt, mà còn có cả Lục Trường Chinh.

Anh đã tắm rửa xong từ lâu, nhưng còn nghe thấy tiếng nước trong phòng, nên anh cứ đứng đợi ở cửa.

Tô Mạt đặc biệt dùng sữa tắm có hương thơm, dù sao cũng là lần đầu tiên, cô muốn tạo càng nhiều kỷ niệm đẹp càng tốt.

Tô Mạt tắm xong, thay bộ váy ngủ bằng vải cotton sạch sẽ, vào nhà chờ đợi. Trong phòng cũng thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng lờ mờ theo gió đung đưa, khiến lòng Tô Mạt càng ngày càng không yên.

Hai ngày trước, cô còn đang nghĩ đêm tân hôn có lẽ còn phải dạy Lục Trường Chinh cả đời, bây giờ sắp đến, cô cảm thấy ý nghĩ của mình bắt đầu co rúm lại.

Tô Mạt cười khổ, miệng pháo chính là nói cô đi.

Lục Trường Chinh đợi bên ngoài rất lâu, vẫn không có tiếng nước chảy, cũng không thấy vợ nói tắm xong, lớn tiếng hỏi: “Vợ, em tắm xong chưa? "

Chỉ là âm thanh phát ra, so với lúc trước rõ ràng khàn hơn rất nhiều.

Tô Mạt lúc này mới nhớ ra mình quên nói với Lục Trường Chinh, vội vàng đáp: "Xong rồi."

Lục Trường Chinh bước vào, trước tiên đi đổ nước tắm của vợ, khi đến gần, anh ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, khiến bụng dưới trướng lên.

Sau khi đổ nước trong bồn tắm vào rãnh thoát nước ở cửa, Lục Trường Chinh đi kiểm tra xem cổng rào đã được buộc chặt chưa, lúc này anh mới vào nhà và chốt chặt cửa lại.

Anh hồi hộp bước vào phòng, nhìn thấy vợ mình đang ngồi bên giường, đầu hơi cúi xuống, dưới ánh đèn, trông thật xinh đẹp.

Lục Trường Chinh cảm thấy cổ họng khô khốc, giọng khàn khàn: “Vợ, vậy chúng ta ngủ ngon.”

Tô Mạt gật đầu, leo lên giường, lo lắng nằm xuống.

Lục Trường Chinh thấy dáng vẻ của vợ mình trông còn lo lắng hơn, đột nhiên không khẩn trương nữa. Anh là đàn ông, có gì mà phải khẩn trương, phải bình tĩnh, quan tâm đến cảm xúc của vợ.

Sau khi Lục Trường Chinh lên giường, đầu tiên anh đóng cửa sổ lại, sau đó kéo rèm lại, sau đó mới tắt đèn dầu.

Đêm nay ánh trăng khá sáng, lúc này rèm cửa không cản được nhiều ánh sáng nên ánh trăng vẫn chiếu qua rèm, trong phòng cũng không quá tối.

Tô Mạt có thể cảm nhận được người đàn ông nằm bên cạnh mình, sau đó chậm rãi tiến lại gần.

Trước đây cô từng đọc trong một cuốn sách, một cặp đôi có thể có được một mối quan hệ tốt đẹp hay không thì sự hòa hợp ở khía cạnh đó là rất quan trọng. Vì vậy dù rất lo lắng nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để khiến mình bình tĩnh lại, phối hợp với anh.

Hai người là lính mới, bắt đầu chuyến khám phá đầu tiên trong đời.

Lúc đầu, Tô Mạt đau đớn tột độ, không ngừng trốn về sau, làm cho Lục Trường Chinh đầu đổ đầy mồ hôi.

“Vợ, em đừng trốn ở phía sau nữa, sắp rơi khỏi giường rồi.” Lục Trường Chinh bất đắc dĩ.

“Vậy anh chậm một chút, em đau chết mất.” Giọng Tô Mạt nức nở.

"Vợ, anh cũng đau."

"Anh là đàn ông, đau cái rắm."

Lục Trường Chinh cảm thấy tủi thân: “Vợ, anh không lừa em, thật sự rất đau, anh sắp nổ tung rồi.”

Tô Mạt: ...

Lần đầu tiên cả hai đều không có trải nghiệm tốt, cứ qua quýt như vậy đã xong.

Nghỉ ngơi một lát, người đàn ông lại muốn chiến lần thứ hai: "Vợ, người ta nói, trước lạ sau quen, chúng ta thử lại lần nữa."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp