[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 43


3 tuần

trướctiếp

Các lãnh đạo khác thấy Canh Trường Thanh đã móc hồng bao thì cũng vội vàng móc hồng bao của mình ra, trao vào tay Lục Trường Chinh.

Dạo thời gian gần đây đi ăn tiệc đa phần thân thiết tặng đồ (vật dụng hàng ngày), người không thân thiết thì trao hồng bao. Trong mỗi bao đặt từ 5 mao tới 2 tệ đều có cả.

Hồng bao của các lãnh đạo đều để 2 tệ và 4 cặp phiếu lương thực, bây giờ rất chú trọng việc không lấy bừa một cây sợi chỉ của nhân dân.

Chờ các lãnh đạo trong công xã vào nhà xong, hai người lại đón thêm các xã viên của đại đội tới ăn tiệc.

Tới trưa, hai người họ đã cử hành một vài nghi thức cưới hỏi đơn giản dưới sự làm chứng của các xã viên và các vị lãnh đạo.

Sau khi họ đọc lời tuyên thệ trước bức ảnh của chủ tịch, rồi mới khom lưng chào 3 cái với cha mẹ, ông nội của Lục Trường Chinh và Canh Trường Thanh đại diện cha mẹ đằng gái. Cuối cùng cô dâu chú rể quay sang cúi chào lẫn nhau.

Làm xong coi như đã hoàn thành lễ nghi.

Chuẩn bị 25 bàn tiệc, bàn nào cũng ngồi đầy người.

Do đã nhổ hết rau nên toàn bộ bàn tiệc đều đặt bên nhà họ Lục để thuận tiện bưng bê chứ không bày tiệc ở bên sân nhà bọn họ.

Món chính là hai xửng bánh bao hấp, là loại bánh làm bằng bột mì và bột ngô, vê thành bánh to bằng một nắm đấm, mỗi người được hai cái. Ngoài ra còn nấu thêm hai nồi cháo vụn ngô thật to, nếu bánh không đủ no sẽ ăn thêm cháo vụn ngô.

Món đầu tiên được bê lên là một món cứng, canh thịt dê.

Thịt dê, dẻ sườn, nội tạng được cắt nhỏ hầm mềm ra, sau đó mới bỏ thêm củ cải trắng, trước khi nước sôi cho thêm chút cẩu kỷ và hành lá thái nhỏ. Canh dê có màu trắng đục, thịt dê thơm phức, uống một miếng đã thấy dạ dày ấm áp, vô cùng hạnh phúc.

Bây giờ thời tiết đã trở lạnh, uống một bát canh thịt dê nóng hôi hổi có thể nói là quá hợp.

Khi canh thịt dê được bưng đặt lên bàn, ngoài bàn của lãnh đạo và các thanh niên trí thực ra thì những bàn khác ăn rất nhanh, ai nhanh người đó ăn được nhiều.

Món thứ hai là thịt heo hầm cải trắng dưa chua, đầy tràn một chậu lớn, nhà họ dùng luôn chậu tráng men để đựng thịt.

Món thứ ba là gà mái hầm nấm miến. Có rất nhiều nấm, thịt gà và miến thì ít. Ở thời đại này miến cũng là một loại lương thực cao cấp, rất đắt. Còn nấm là nấm phơi khô hái trên núi, không mất tiền.

Món thứ tư là thịt ngỗng hầm khoai tây, mặc dù khoai nhiều thịt ngỗng ít, nhưng lại ngon muốn tụt lưỡi.

Sau khi bốn món cứng được mang lên, lại có thêm hai món ăn khác được bưng lên. Do có các loại rau cải khác nhau nên rau trên mỗi bàn đều hơi khác nhau, đa phần có cái gì mang lên cái đó.

Ngoài ra trên bàn của cánh đàn ông được đặt thêm một chai rượu trắng và một bao thuốc lá, bàn của cánh đàn bà thì có một bốc kẹo.

Người tơi săn tiệc ai cũng ăn rất vui vẻ, miệng dính đầy dầu mỡ. Ăn tết cũng không được ăn ngon như vậy.

Lục Trường Chinh và Tô Mạt không đi mời rượu các bàn, chỉ mời rượu bàn lãnh đạo và vài bàn người thân, mời rượu luôn cả bàn của thanh niên trí thức.

Canh Trường Thanh nhìn các món ăn trên bàn, khi biết nhà họ Lục khá coi trọng Tô Mạt, lo lắng trong lòng cũng hạ xuống một chút.

Cơm nước xong xuôi, Canh Trường Thanh đi thăm phòng tân hôn của cặp vợ chồng son. Xem xong, lo lắng đã buông xuống hoàn toàn.

Có điều kiện, Lục Trường Chinh lại có trợ cấp, cộng thêm anh ta giúp thêm một chút thì chắc hẳn Tô Mạt sẽ không phải chịu khổ gì.

Do còn phải làm việc nên Canh Trường Thanh không ở lại được bao lâu đã phải rời đi. Trước khi đi, anh ta còn dặn dò Tô Mạt phải gọi điện cho Tô Đình Đức.

Canh Trường Thanh không nói một chuyện, khi Tô Đình Đức biết tin Tô Mạt kết hôn từ chỗ anh ta xong đã suýt tức điên lên. Nếu không nhờ anh ta luôn miệng đảm bảo đàng trai rất tốt thì có lẽ Tô Đình Đức đã xin nghỉ phép, chạy tới đây làm ầm ĩ rồi.

Tô Đình Đức chỉ có hai đứa con trai, không có con gái nên vẫn luôn nuông chiều yêu thương nguyên chủ như con gái ruột của mình. Thỉnh thoảng lại cho nguyên chủ chút tiền tiêu vặt, sau khi nguyên chủ đi làm rồi mới cho ít đi.

Có thể nói nguyên chủ ăn mặc đẹp đẽ như vậy phải có ba phần công sức của Tô Đình Đức.

Chờ tới khi mọi người đi hết, trong phòng chỉ còn lại vợ chồng son bọn họ, Lục Trường Chinh phấn khởi nắm tay Tô Mạt dắt cô vào nhà giới thiệu đồ đạc.

Hôm nay Lục Trường Chinh rất vui, lúc mời rượu uống hơi quá nên hiện tại đã hơi chuếnh choáng.

Lục Trường Chinh dắt Tô Mạt vào phòng ở giữa: "Vợ ơi, chỗ này có hai cái bếp lớn, bếp phía đông làm tường ấm, mùa đông nhóm bếp này vừa có thể nấu cơm, vừa giúp cả nhà ấm áp."

Nói xong anh kéo Tô Mạt tới chỗ chạn bát, mở cửa chạn bát ra cho cô nhìn bên trong.

"Vợ ơi, mấy gia vị cần dùng lúc nấu nướng đều đã chuẩn bị đủ rồi, anh còn mua rất nhiều gạo và bột mì, còn mua thêm cả thịt khô lạp xưởng và trứng gà, em muốn ăn lúc nào cũng được, không cần phải tiết kiệm. Hết anh sẽ gửi tiền trợ cấp về."

Tô Mạt ló đầu xuống nhìn thử, bên trong thực sự có đủ từ gạo dầu muối tương dấm, có rất nhiều bát đũa và mấy cái hũ gốm, chắc là để đựng gạo và bột mì.

Sau đó anh kéo Tô Mạt tới nơi tiếp khách, ở đó đặt một cái bàn tròn để ăn cơm, vài chiếc ghế và hai băng ghế dài bằng gỗ. Kê thêm một cái bàn thấp, chắc hẳn dùng để làm bàn uống trà.

Xe đạp nhãn hiệu Vĩnh Cửu số 26 cũng được dựng ngay bên cạnh.

"Vợ ơi, nếu sau này có ai tới thì em sẽ tiếp khách ở đây, đừng để bọn họ ngồi lên giường của chúng ta. Mấy bà thím kia không hay tắm rửa, người dơ lắm."

Nói rồi anh kéo Tô Mạt tới phòng phía tây: "Bên này là phòng khách, khi nào có khách tới sẽ ngủ ở đây."

Tô Mạt quan sát phòng phía tây, bố cục giống hệt phòng tân hôn của bọn họ, có điều ít đồ dùng trong nhà hơn. Trên giường đất chỉ có hai cái tủ đầu giường và một cái bàn nhỏ đặt trên giường lò. Dưới đất là một cái tủ gỗ lớn, bên cạnh đặt chậu tắm. Vì thế nhìn tổng thể căn nhà khá là thoáng.

"Bên ngoài còn có hai căn phòng đắp đất có mái hiên, phòng to chứa mấy đồ lặt vặt, có thể cất củi và đồ lặt vặt trong đó. Phòng nhỏ hơn là nhà xí, đã xây hố xí nên không hề bẩn."

Nói xong, anh nhìn Tô Mạt bằng đôi mắt lấp lánh.

Tô Mạt nhìn thấy biểu cảm cầu khen ngợi của Lục Trường Chinh thì mỉm cười. Không ngờ Lục Trường Chinh khi hơi say lại đáng yêu tới vậy.

"Nhà rất tốt, em rất thích." Tô Mạt mỉm cười nói.

"Vợ thích là được." Vừa nói vừa kéo Tô Mạt tới phòng tân hôn: "Vợ, em nhìn xem thử muốn mua thêm cái gì nữa không thì cứ nói với anh, anh sẽ mua thêm."

"Không cần, cái em cần đều có đủ hết rồi, căn nhà này rất tốt, em rất thích." Tô Mạt lại khẳng định việc mình rất thích lần nữa.

Lục Trường Chinh lại cười hì hì, Tô Mạt thấy anh như vậy thì đoán anh đã say, cô trấn an.

"Còn lâu mới hết buổi chiều, giờ anh có muốn đi ngủ một lát không?"

"Được, vậy vợ ngủ với anh."

Tô Mạt: ...

Không nên so đo với người say rượu.

"Được." Tô Mạt định đồng ý xong, chờ anh ngủ rồi sẽ ra phòng chính ngồi.

Tránh việc có người tới thấy hai người họ đang ngủ lại cho rằng họ làm chuyện gì giữa ban ngày ban mặt.

Tô Mạt lấy một tấm nệm ra trải xuống giường, sau đó mới trải khăn trải giường lên phía trên mặt tấm nệm. Xếp xong gối đầu mới cho Lục Trường Chinh lên giường ngủ.

Hiện tại không cần đắp chăn bông lớn nên Tô Mạt đã dùng chăn mỏng mang từ viện thanh niên trí thức tới để đắp cho Lục Trường Chinh.

"Vợ, em không ngủ à?"

"Em không ngủ, em ở đây nhìn anh ngủ."

Chắc Lục Trường Chinh cũng mệt thật, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Thấy Lục Trường Chinh đã đi ngủ, Tô Mạt đã ra phòng chính ngồi xuống băng ghế gỗ. Rồi lấy hai hồng bao mà Canh Trường Thanh đưa cho từ trong váy ra, cô nhìn chúng rồi rơi vào trầm tư.

Hồi nãy cô đã nghĩ, Canh Trường Thanh là người đứng đầu nơi này, vả lại nhìn thái độ của anh ta không giống có hiềm nghi gì với nguyên chủ.

Hình như anh ta và bác cả của nguyên chủ có liên hệ với nhau. Từ khi cô đi đăng ký kết hôm tới hôm nay mới được bốn ngày, vậy mà bác cả của nguyên chủ đã biết chuyện, đương nhiên người nói chính là Canh Trường Thanh.

Vậy thì tại sao sau khi nguyên chủ chết trong sách gốc, Canh Trường Thanh không đi nhặt xác cho nguyên chủ?

Trái lại đại đội ở thôn Lục Gia lại gửi điện báo tới Thượng Hải, điều Dương Tố Vân đường xa tới đây lấy di vật của nguyên chủ?

Là do Canh Trường Thanh không muốn làm? Hay là do trong đó đã xảy ra chuyện gì khiến Canh Trường Thanh không thể ra mặt được?

Trăm mối suy nghĩ trong đầu không có lời giải, bây giờ lại càng cảm thấy như lọt sương mù.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp