[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 38


3 tuần

trướctiếp

Các cái khác của thanh niên trí thức Tô thế nào thì không biết, ít nhất bàn về độ xinh đẹp thì phải đứng đầu, vô cùng hợp với anh ba nhà cô ấy.

Lục Tiểu Lan nhìn túi đựng quà trong tay, chiếc túi này trông vừa đẹp vừa đắt đỏ, không biết đựng thứ gì bên trong. Cầm không nặng tay, nhưng do có nhiều người ở đây nên cô ấy không tiện mở ra xem. Đành cầm về quầy hàng cất, định về nhà mới xem qua.

Trên đường quay về đại đội, Lục Trường Chinh hỏi Tô Mạt: "Vợ, em đưa Tiểu Lan cái gì thế?"

Chủ yếu là do nhìn cái túi rất đắt đỏ nên Lục Trường Chinh hơi tò mò.

"Không có gì cả, chỉ là một chiếc áo sơ mi bằng vải tổng hợp mà thôi." Tô Mạt nói.

Lục Trường Chinh nhướng mày, đúng là chỉ có vợ anh mới dám nói lời này thôi.

Chắc vợ anh không biết rằng những nơi khác muốn mua vải tổng hợp ở Thượng Hải khó tới mức nào. Ở tỉnh Hắc Giang sợ là phải lên tận thành phố Cáp Nhĩ Tân mới có. Mà có thì đoán chừng vừa có thêm hàng đã bị người ta đoạt mua mất, đi muộn chút sẽ không thể mua được.

Còn hỏi tại sao anh ở trong bộ đội lại biết những chuyện này à?

Bởi vì anh có một đồng đội rất thời thượng, lúc về thành phố Cáp Nhĩ Tân thăm người thân vừa hay thấy hợp tác xã mua bán có vải tổng hợp nên định mua may áo sơ mi. Chen lấn mãi mới vào bên trong được. Kết quả vừa chen được vào trong thì chỉ còn lại một phần ba mét vải. Đồ ngốc kia đã mua một phần ba mét vải còn lại mang về may quần lót, ngày nào cũng khoe khoang trước mặt bọn họ.

Ban đầu Tô Mạt định tặng kem dưỡng da Jahwa, nhưng trước đó phải đi đăng ký kết hôn cùng Lục Trường Chinh nên cảm thấy không thể tặng kem dưỡng da Jahwa được. Vì vậy đã tặng ngay chiếc áo sơ mi bằng vải tổng hợp mà nguyên chỉ không mặc tới, rồi tìm một cái túi đựng quà bằng da trâu trong không gian để đựng.

Tuy rằng cô không thích loại vải tổng hợp, nhưng ở thời đại này, vải tổng hợp có giá trị rất cao, có tiền cũng khó mà mua được.

Chiều cao của cô và Lục Tiểu Lan tương đương nhau, cả hai đều gầy nên Lục Tiểu Lan mặc bộ áo sơ mi đó vẫn được.

...

Kiểm kê lại hàng hóa xong cũng tới bảy giờ, mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc rồi tan ca về nhà. Lục Tiểu Lan cũng thế, cô ấy cầm túi vải của mình và túi đựng quà lên định về nhà.

Đúng lúc này chị Hoàng gọi với lại: "Tiểu Lan, hình như hồi nãy anh trai em đã đưa cho em thứ gì đúng không? Mau bỏ ra cho mọi người cùng xem đi?"

Các đồng nghiệp khác cũng chân lại, họ cũng thấy tò mò, chủ yếu là do túi đựng quà trông rất đắt đỏ.

Lục Tiểu Lan thấy mọi người đang nhìn đành phải dừng chân, mỉm cười nói: "Em cũng không biết, còn chưa kịp mở ra xem nữa. Vậy để em xem thử."

Vừa nói vừa mở miếng dán miệng túi ra, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng được may rất cẩn thận, bốn cặp nút cài, trên cổ áo và ống tay áo được thêu những bông hoa, phần eo được bóp eo thiết kế lại.

Lục Tiểu Lan vừa nhìn thấy áo sơ mi đã thích, vả lại nhìn loại vải này hình như chính là... Thực sự là vải tổng hợp!

Một đồng nghiệp nam trong đó rất có mắt nhìn, vừa thấy áo đã hô lên: "Đây là áo sơ mi bằng vải tổng hợp."

Chủ nhiệm phụ trách tiếp đón khách của hợp tác xã mua bán trên huyện bọn họ cũng có một chiếc áo sơ mi bằng vải tổng hợp, anh ta hay thấy ông ta mặc nó nên mới nhớ lâu như thế.

Đồng nghiệp nam hâm mộ nhìn Lục Tiểu Lan, đây thực sự là áo sơ mi bằng vải tổng hợp, là loại vải có tiền cũng không mua được.

"Chao ôi, là áo sơ mi bằng vải tổng hợp thật." Chị Hoàng vừa nói vừa nâng tay định sờ thử đã bị Lục Tiểu Lan tránh đi.

"Chị Hoàng, tay chị chưa rửa đâu. Đây là áo trắng, đừng làm bẩn áo của em."

"Ơ kìa, là do chị xúc động quá thôi. Người yêu của anh trai nhà em thật hào phóng, ngay cả áo sơ mi bằng vải tổng hợp cũng mang ra tặng. Chị nghe nói để may ra được một chiếc áo sơ mi bằng vải tổng hợp tốn ít nhất 18 tệ đấy." Chị Hoàng tỏ ra hâm mộ.

Nhà bí thư đại đội may mắn quá.

Bây giờ cô ta bảo chú em chồng đi đào góc tường còn kịp không? Chú em chồng của cô ta cũng rất tốt, là công nhân làm công ăn lương trong xưởng.

"Không phải người yêu, hồi chiều hai người họ đã đi đăng ký kết hôn rồi. Bây giờ chị ấy là chị dâu ba của em." Lục Tiểu Lan nói, ấn tượng tốt về Tô Mạt đã tăng vượt trội. Chị dâu ba này rất tốt, dễ sống chung!

Chị Hoàng: ...

Lục Trường Chinh đưa Tô Mạt về viện thanh niên trí thức trước rồi mới về nhà.

Lúc này Lý Nguyệt Nga đang chuẩn bị nấu cơm, thấy anh quay về nên hỏi: "Đã đăng ký kết hôn chưa? Giấy đâu rồi? Sao muộn như vậy mới về nhà?"

"Con đăng kí rồi, giấy đây mẹ."

Lục Trường Chinh mở giấy kết hôn ra cho mẹ nhìn, sau đó gấp lại đặt vào trong túi như cất bảo bối.

"Con còn lên huyện một chuyến mua vài món đồ nữa nên mới về muộn." Nói xong đưa túi lưới đựng hai cân thịt ba chỉ cho Lý Nguyệt Nga.

"Con đi mua hai cân thịt để tối nay nấu cho cả nhà ăn."

Lúc anh nâng tay lên, Lý Nguyệt Nga đã nhìn thấy đồng hồ anh đeo, bà ấy hơi ngạc nhiên, nói: "Con mua cả đồng hồ đeo tay à? Con lấy đâu ra nhiều phiếu để mua như thế?"

Khi Lục Trường Chinh hỏi, Tô Mạt đã đưa phiếu đang cầm cho anh.

Lục Trường Chinh kiêu ngạo nhếch miệng cười, nói: "Vợ mua cho con, là đồng hồ cơ 19 Thượng Hải bằng thép, 125 tệ."

"Vậy con có mua lại cho con bé không?"

"Không, cô ấy tự có đồng hồ đeo tay rồi nên không cho con mua thêm. Lát nữa con sẽ đưa mẹ phiếu mua đồng hồ."

Lý Nguyệt Nga im lặng, con dâu đúng là một cô gái thành thật.

Ban đầu bà ấy còn cảm thấy 400 tệ tiền nạp tài quá nhiều, không ngờ con gái nhà người ta lại bỏ hơn một trăm tệ để mua đồng hồ đeo tay cho con trai nhà mình.

Ngược lại bà ấy mới là người hẹp hòi.

"Con nhớ phải đi mua thêm mấy mét vải tốt để con bé đi may quần áo cho cả hai." Lý Nguyệt Nga dặn dò.

"Cái đó thì phải xem đã." Có lẽ vợ anh còn khinh thường chất liệu vải ở hợp tác xã mua bán ấy.

"Tại sao? Con không dám bỏ tiền à?"

"Không phải, mà là cô ấy có nhiều quần áo lắm." Lục Trường Chinh chọn bừa một cái cớ, chờ sau này anh thấy bộ nào đẹp sẽ mua thêm cho vợ.

"Lúc chiều về bọn con có đi gặp Tiểu Lan, hiện tại hợp tác xã mua bán vừa nhập thêm rất nhiều đồ nên các em ấy phải kiểm kê lại hàng." Lục Trường Chinh lảng sang chuyện khác.

Lý Nguyệt Nga vừa nghe thấy vậy đã vỗ đùi, nói; "Con không nói thì mẹ suýt nữa quên mất, phải mua sắm đầy đủ vật dụng trong phòng con xong trước hai ngày. Không tới hai ngày nữa mọi người đã thu hoạch vụ thu xong thì tới cọng tóc cũng không giành mua nổi."

Thời gian kết thúc thu hoạch vụ thu của các đại đội trong công xã Hồng Kỳ gần giống nhau, cùng lắm chỉ cách nhau hai ba ngày.

Ở chỗ bọn họ, thu hoạch vụ thu xong cũng là mùa kết hôn. Đừng nghĩ bình thường mọi người mua đồ chỉ bới móc keo kiệt, đến lúc mua thật rất đáng sợ. Chỉ cần chậm tay một chút thôi là ngay cả cọng tóc cũng không còn để mua.

Lý Nguyệt Nga tính sơ sơ, phát hiện đồ cần phải mua rất nhiều, vội nói: "Được rồi, mai mẹ sẽ xin nghỉ một buổi để chuẩn bị đầy đủ đồ cho nhà mới của con, ngày mai con đi cùng mẹ luôn."

"Ngày mai con phải vào huyện một chuyến xem xe đạp và máy may, còn đi cậy nhờ quan hệ để mua thịt đãi tiệc nữa." Lục Trường Chinh nói, nghi ngờ hỏi: "Hình như đồ dùng trong nhà đã đủ rồi mà? Còn phải chuẩn bị cái gì nữa sao mẹ?"

Lý Nguyệt Nga liếc con trai: "Nhà của con bây giờ chỉ độc có cái khung, thiếu rất nhiều đồ. Củi gạo dầu muối không cần à? Bát ăn cơm đũa không cần à? Bình thủy tinh, phích nước, chậu tráng men cũng không cần luôn? Không cần dầu hỏa đèn dầu à? Con không làm chủ nhà nên không biết vật dụng cần trong một gia đình rất nhiều là phải."

Nghe thấy Lý Nguyệt Nga nói vậy, Lục Trường Chinh đã hiểu ngay. Nhà kia của anh mới chỉ là nhà, rất thiếu sức sống.

Chờ mua đủ đồ, đưa vợ anh vào ở xong thì đó chính là nhà của anh.

"Vâng, vậy mẹ đi mua đi. Mua xong cứ để ở hợp tác xã mua bán là được, khi nào con tới sẽ chở về. Nhưng đừng mua nhiều đồ quá, vợ con đã mua hai phích nước bằng sắt, hai cái chậu tráng men, xà phòng thơm, kem đánh răng, bàn chải cả rồi."

"Khăn trải giường và chăn cô ấy cũng mua luôn rồi, còn mua thêm hai bộ chăn đệm." Lục Trường Chinh nhớ lại hôm cùng đi mua đồ với vợ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp