[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 37


3 tuần

trướctiếp

Trong phòng còn có rất nhiều người ngồi, toàn là đàn ông cường tráng, chắc là đang đợi khách.

Xem ra thế lực của lão đại chợ đen không nhỏ, đàn em đi theo không ít.

Hai người dạo một vòng trong sân trước, Tô Mạt phát hiện mặt hàng bán ra phần lớn đều là đồ ăn, chủ yếu là người bán ngũ cốc, chỉ có ba người bán thịt, một người bán thịt heo và hai người bán gà sống.

Hơn nữa người bán thịt heo còn trông giống như quầy hàng của mình ở chợ đen.

“Có muốn mua một ít gạo về hay không?” Lục Trường Chinh nhớ vợ thích ăn cơm.

“Không cần, em có phiếu gạo.” Tô Mạt lắc đầu, không gian của cô còn có rất nhiều gạo, hơn nữa cô cũng có thể tự sản xuất lương thực, không cần mua.

“Chúng ta đi mua một ít thịt về đi, hôm nay lấy giấy chứng nhận, thỉnh mọi người ăn chút thịt.” Tô Mạt nói.

Chủ yếu là vì cô cũng thèm thịt tươi.

Hai người đi tới một sạp thịt heo, cắt 4 cân thịt ba chỉ khá ngon, chia làm hai phần, một phần đưa về cho bà họ Lục, phần còn lại được Tô Mạt mang về cho thanh niên trí thức.

Thịt heo ở chợ đen không cần phiếu, 1,6 tệ một cân, cao gấp đôi so với giá của hợp tác xã mua bán.

4 cân thịt tổng cộng tốn 6.4 tệ do Lục Trường Chinh trả.

“Em muốn đổi phiếu thịt và phiếu vải ở đây.” Tô Mạt nhỏ giọng nói.

“Ở đây anh còn có phiếu vải 10 thước và phiếu thị 8 cân, anh cho em hết, nếu em không đủ thì lại đổi tiếp.”

Tô Mạt tính toán, sau khi cộng thêm 16 thước tiền trợ cấp đám cưới thì có 26 thước của phiếu vải, đủ để may áo khoác bông rồi. Phiếu thịt mình vẫn còn có 3 cân, hơn nữa Lục Trường Chinh còn đưa cho cô, cũng đủ ăn trong một khoảng thời gian, huống chi không gian của mình còn có rất nhiều dăm bông, thịt xông khói, xúc xích và đồ hộp, cho nên cô cũng không vội đi đổi.

Nếu bản thảo thực sự có thể được chọn, thì việc nhận phiếu xuất nhập cư sau này sẽ không thành vấn đề.

“Như vậy là đủ rồi, không đổi.”

Lục Trường Chinh muốn biết giá cả xe đạp và máy may ở chợ đen nên hỏi người bên ngoài.

Người nọ liếc nhìn hai người, gọi người tới tiếp đón rồi dẫn họ vào một căn phòng khá nhỏ.

Căn phòng này có lẽ là nơi chợ đen bán hàng hóa của mình, bên trong đặt vài cái kệ lớn để hàng, phía trên đặt rất nhiều đồ vật.

Một người trông giống như một ông chủ bước tới hỏi: “Mọi người muốn mua xe đạp và máy may sao?”

“Được vậy. Tôi muốn mua xe đạp hiệu Vĩnh Viễn số 26 và máy may hiệu Thượng Hải, có không?” Mẫu xe đạp 26 khá phù hợp với cô gái.

“Có, nhưng phải chờ hai ngày, hàng Thượng Hải khá đắt.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Xe đạp 258 tệ, máy may 238 tệ.” Ông chủ báo giá.

Tô Mạt thầm tính toán trong đầu, ở hợp tác xã mua bán, xe đạp hiệu Vĩnh Viễn 26 bán 158 một phiếu, máy may hiệu Thượng Hải bán 138 một phiếu. Chợ đen không cần phiếu, chỉ cần thêm 100 tệ vào mỗi món hàng, đây được coi là một khoản lợi nhuận khổng lồ.

“Nếu cần, trước tiên vui lòng đặt cọc 100 tệ.”

“Tôi về suy nghĩ một chút.” Lục Trường Chinh nói.

Ngày mai anh sẽ đến hợp tác xã mua bán ở thành phố nhìn thử, nếu có thì mua ở hợp tác xã mua bán, nếu không cũng chỉ có thể đến chợ đen mua với giá cao.

“Được rồi.” Ông chủ không có ý kiến gì, thực sự không có nhiều người có thể mua được những thứ đắt tiền như thế này.

Hai người nhìn một vòng, Tô Mạt phát hiện có gói kẹo sữa đại bạch thỏ cho nên đã mua một túi.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, ở Thượng Hải, một gói kẹo sữa đại bạch thỏ này có giá 1.7 tệ, trong khi ở chợ đen là 2.5 tệ một gói.

Chẳng còn gì để mua, thấy trời cũng đã khuya cho nên hai người chuẩn bị quay về.

Lúc này, đã có nhiều người hơn trước.

Sau khi tìm thấy người đàn ông khỏe mạnh đã đưa họ vào trước đó, hai người đi theo người đàn ông đó một vòng rồi đi đến một cái sân khác, mà xe đạp bọn họ lại xuất hiện ở đây

Tô Mạt: …

Chợ đen này thực sự khác với những gì được nói trong sách. Lão đại của chợ đen này có lẽ không phải là gián điệp.

Sau khi Lục Trường Chinh đưa một xu, hai người đạp xe rời khỏi sân.

Ra khỏi sân này là một con đường khác, có vẻ như chợ đen này liên thông bốn phía.

Tới khi quay về nhà đồng đội của Lục Trường Chinh, thay quần áo xong đã sắp tới năm giờ.

Hai người không dám chậm trễ thêm, vội khóa kỹ cửa nẻo rồi đạp xe chạy về.

"Khi nào đi ngang qua hợp tác xã mua bán của công xã thì dừng lại một lát, em muốn mua chút đồ cho Tiểu Lan." Tô Mạt nói với Lục Trường Chinh.

"Sao thế?"

"Mấy hôm trước lúc em ở trạm y tế, Tiểu Lan đã chăm sóc em rất nhiều nên em muốn tặng chút quà để cảm ơn."

"Được."

Lục Trường Chinh không nói mấy câu như không cần đưa, anh đồng ý với cách đối nhân xử thế này của vợ. Người từng giúp thì nên cảm ơn cảm tạ.

Tuy rằng Tiểu Lan là em gái anh, nhưng anh sẽ không vì thế cho rằng em gái phải có nghĩa vụ chăm sóc cho vợ anh.

Do đã muộn nên Lục Trường Chinh đạp xe rất nhanh. Bình thường đạp xe đi từ công xã tới huyện tốn khoảng ba mươi phút, tới lượt Lục Trường Chinh chỉ mấy hai mươi phút đã tới nơi.

Tô Mạt nhảy xuống xe xong còn trừng mắt nhìn Lục Trường Chinh.

Đồ ngốc này đạp xe nhanh như vậy làm gì, khiến mông cô sắp tê dại luôn rồi.

Lục Trường Chinh bị cô trừng mắt thì thấy khó hiểu, đang êm đẹp sao tự dưng vợ lại tức giận?

Tô Mạt bước vào hợp tác xã mua bán, thấy các nhân viên bán hàng đang sắp xếp lại đồ, mặt đất bên dưới các tủ hàng đặt đồ chất đống lên nhau, có lẽ là hàng mới vừa về.

Tô Mạt đoán đúng, bởi vì sắp hết thu hoạch vụ thu rồi, tới khi đó nhóm xã viên bận rộn hơn một tháng trước sẽ như một bầy dê bị nhốt trong chuồng cả mùa đông, chen chúc nhau tới hợp tác xã mua bán để mua đồ. Hợp tác xã mua bán phải cố gắng chuẩn bị đủ hàng tồn để thỏa mãn nhu cầu mua sắm của các xã viên.

Hàng năm sau khi vụ mùa thu hoạch vụ thu kết thúc sẽ tới thời gian chia tiền lương, đó cũng là lúc toàn bộ hợp tác xã mua bán bận rộn nhất. Đặc biệt là lúc các đại đội chia tiền, các tủ bày hàng cứ như sắp bị chen đổ vậy.

Nhóm nhân viên bán hàng thấy có người vào, vừa ngẩng lên nhìn thấy Tô Mạt, Lục Tiểu Lan đã vội đứng dậy: "Thanh niên trí thức Tô, chị cũng tới đây mua đồ sao?"

Hôm nay bọn họ kiểm kê lại hàng nên vô cùng bận rộn, không có thời gian nghe ngóng nên không biết chuyện Lục Trường Chinh và Tô Mạt đã đi đăng ký kết hôn.

"Không, chị tới tìm em." Tô Mạt mỉm cười.

"Hả, tìm em làm gì thế?" Lục Tiểu Lan đặt đồ vật trên bàn sang một bên, sau khi đánh dấu xong mới ra khỏi quầy hàng, đi cùng Tô Mạt.

Tô Mạt lấy quà tặng trong túi da trâu ra đưa cho Lục Tiểu Lan: "Tiểu Lan, cảm ơn em vì mấy hôm trước đã chăm sóc cho chị, đây là quà chị tặng em, mong rằng em sẽ thích."

"Chao ôi, thanh niên trí thức Tô à, chị khách sáo quá đấy. Chăm sóc chị cũng đâu tốn cái gì đâu, chị mau lấy về đi." Lục Tiểu Lan lắc tay, sao có thể nhận cho được, nhỡ anh ba của cô ấy biết thì sao.

Lúc này Lục Trường Chinh cũng bước tới nói với Lục Tiểu Lan: "Nhận lấy đi, đây là tấm lòng của chị dâu ba em đấy."

Lục Tiểu Lan kinh ngạc trợn to mắt, gì thế này, chị dâu ba? Tốc độ nhanh vậy sao?

Tô Mạt nhân cơ hội nhét túi quà bằng da trâu vào tay Lục Tiểu Lan, cười nói: "Cầm lấy đi, chỉ là chút tấm lòng của chị thôi. Em không chê là được."

Lục Tiểu Lan vừa định nói chuyện thì đã bị Lục Trường Chinh quăng ra một câu vô cùng kinh ngạc.

"Hồi chiều anh và chị dâu ba của em đã đi đăng ký kết hôn rồi, mùng 1 tháng 10 mở tiệc mừng cưới, lúc đó em phải về giúp đỡ đấy."

"Giờ cũng muộn rồi, em làm việc của mình đi, anh chị về trước đây."

Trời ạ! Không hổ danh anh ba!

Làm việc gì cũng nhanh nhẹn, mới được vài ngày đã lấy được vợ về rồi.

Từ khi xuất viện tới nay chắc mới chỉ bốn ngày thôi nhỉ?

Đáng khâm phục!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp