[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 39


3 tuần

trướctiếp

Lý Nguyệt Nga kinh ngạc, ban đầu bà ấy tưởng rằng hai bộ chăn đệm kia là của hồi môn rồi, không ngờ còn mua thêm nhiều như thế. Cộng lại cũng lên tới mấy chục tệ. Lại còn mua cả đồng hồ cho thằng ba, của hồi môn của con dâu rất nhiều.

"Vợ con rất hào phóng." Lý Nguyệt Nga nói.

"Từ đầu vợ con đã không phải người bủn xỉn rồi, hôm nay cô ấy còn tặng Tiểu Lan một chiếc áo sơ mi bằng vải tổng hợp nữa." Lục Trường Chinh không quên tạo thêm ấn tượng tốt cho vợ trước mặt mẹ chồng.

"Cái gì? Thực sự là áo sơ mi bằng vải tổng hợp sao? Là cái mà bí thư Canh mặc, cái loại mà trên báo chí nhắc tới?"

Mặc dù Lục Trường Chinh chưa được thấy bí thư Canh mặc áo sơ mi bằng vải tổng hợp, nhưng chắc cũng cùng là vải tổng hợp giống nhau, thế là gật đầu.

Lý Nguyệt Nga: ...

Cô con dâu này cũng là người phá của, quần áo bằng vải tổng hợp tốt như thế nói tặng là tặng. Tuy rằng con dâu tặng cho con gái bà ấy, nhưng bà ấy vẫn hơi xót của.

Sau này phải nhắc con dâu đừng hào phóng quá như vậy, sống phải tinh tế hơn một chút.

Cuộc đời con người đâu thể thuận buồm xuôi gió mãi, vẫn nên tích cóp một ít tiền để nhỡ gặp chuyện không may cũng không tới mức sống trong hoàn cảnh khó khăn.

Lúc này Lục Trường Chinh vẫn không hay biết mình dùng sai cách tạo ấn tượng tốt. Sau khi nói chuyện với mẹ xong, anh đã vào phòng của ông nội bàn bạc xem nên bố trí tiệc mừng thế nào.

...

Bên kia, khi Tô Mạt quay về thì viện thanh niên trí thức vẫn chưa có ai.

Tô Mạt nấu cháo vụn ngô, sau đó lại bắc một nồi nước lớn lên đun.

Lấy bảy tám củ khoai tây lớn cất trữ trong không gian ra, cạo vỏ cắt thành miếng lớn, ra vườn rau nhổ ba cây củ cải trắng, cũng cắt thành những đoạn lớn. Sau đó cô thái hai cân thịt thành những miếng to, dùng tỏi xì dầu bột hạt tiêu ướp một lúc.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, nước vừa sôi Tô Mạt đã xách đổ vào thùng tắm trước.

Cô đổ chút dầu vào chảo, cho thịt ba chỉ vào đảo sơ qua cho thơm rồi mới đổ khoai tây vào xào cùng, cuối cùng là bỏ củ cải trắng, châm thêm nước hầm với lửa nhỏ. Hôm nay cô cũng mệt nên chỉ nấu một nồi thịt hầm thập cẩm là được.

Trong lúc chờ hầm thịt, Tô Mạt đi tắm qua một lượt. Tới khi mọi người về mới tắm thì không hay lắm.

Tô Mạt vừa tắm xong thì Trịnh Thái Bình và Lâm Hà hôm nay tới lượt nấu cơm mới về.

Trịnh Thái Bình về tới gần cửa viện thanh niên trí thức đã ngửi thấy hương thơm nồng nàn, cô ta vội vàng chạy vào.

Khi thấy Tô Mạt bước ra khỏi phòng tắm, cô ta vui vẻ hỏi: "Thanh niên trí thức Tô, tối nay chúng ta lại ăn thịt nữa sao?"

"Ừm." Tô Mạt gật đầu: "Lúc chiều tôi đi đăng ký kết hôn nên đã mua ít thịt mang về ăn cùng mọi người cho vui."

Trịnh Thái Bình kinh ngạc há hốc miệng, hình như tốc độ hơi nhanh? Hôm qua vừa cầu hôn mà hôm nay đã đi đăng ký kết hôn rồi.

"Tôi đã nêm nếm gia vị xong rồi, mọi người canh lửa nhé, chờ khoai tây mềm là có thể múc ra được." Tô Mạt dặn dò.

Nếu người nấu cơm đã về, vậy cô không cần phải trông bếp nữa.

Tô Mạt lau tóc đi lướt qua hai người họ, Lâm Hà ngửi được một mùi thơm mê người bay lướt qua thì cảm thấy rất ghen ghét không chịu được.

Con điếm này lúc nào cũng diễn kịch ra vẻ ta đây giàu có lắm, sinh hoạt không hề khó khăn gian khổ chút nào. Có lẽ đã dựa vào mấy cái này để dụ dỗ đàn ông đây mà.

Mới sáng sớm đã đi tắm, nói không chừng đã làm chuyện gì không đứng đắn với đàn ông rồi.

Trịnh Thải Bình quay sang thấy Lâm Hà đang nhìn chằm chằm vào sau lưng Tô Mạt thì giật mình.

Sau này không nên qua lại thân thiết quá với Lâm Hà thì hơn.

Các thanh niên trí thức khác lục tục trở lại, vừa nghe thấy có thịt ăn đã không ngừng chúc mừng và cảm ơn Tô Mạt. Tô Mạt thản nhiên nhận lấy những lời khen, bởi vì cô không ở lâu thêm nên cũng không định qua lại nhiều với các thanh niên trí thức, nhưng cũng không cần thiết phải gây xích mích.

Mọi người mỹ mãn ăn no, sau khi xếp hàng đi rửa mặt xong mới quay về phòng ngủ.

Tô Mạt ngồi trong phòng bật đèn pin nguyên chủ mang tới, đọc báo một lúc mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Tô Mạt vẫn đi làm như cũ.

Hôm qua cô đã nói với Lục Trường Chinh rồi, hôm nay cô sẽ đi làm một ngày, hai ngày tiếp theo sẽ ở lại viện thanh niên trí thức chuẩn bị vỏ chăn bọc bên ngoài.

Bởi vì hôm nay Lục Trường Chinh phải vào thành phố, không có ai trợ giúp lựa đậu phộng nên Tô Mạt chỉ nhận 5 phần đất.

Chờ tới khi mọi người chia đất xong, Lục Quốc Bình đã đi tới bên cạnh Tô Mạt nói nhỏ: "Chị dâu, lát nữa chị nhổ thân cây đậu phộng xong thì cứ bó lại để dưới đất, sau đó để em lựa giúp cho."

"Không cần đầu, chị tự lựa được." Tô Mạt xua tay nói.

"Chị dâu đừng khách sáo, anh Trường Chinh đã bàn giao lại cho em rồi, nếu không lựa thì anh ấy sẽ đánh em mất." Lục Quốc Bình thật thà nói.

"Vậy sao, thế làm phiền em rồi. Em lựa giúp chị, chị sẽ nhổ thân cây giúp em. Chị sẽ cố gắng không làm trễ nải công việc."

"Không cần đâu." Lục Quốc Bình bắt đầu vung tay: "Anh Trường Chinh bao bọc em từ tấm bé, giờ em lựa vài bó đậu phộng giúp chị dâu cũng là chuyện nên làm."

Đùa à, cậu ấy không dám bảo chị dâu làm thay, Trường Chinh mà biết chắc gọt cậu ấy luôn mất.

Tô Mạt mỉm cười không nói thêm gì, tới lúc đó cô đi nhổ là được.

Tốc độ nhổ thân cây đậu phộng của Tô Mạt không khác trước đây bao nhiêu, lúc tới gần mười giờ, Tô Mạt không nhổ năm phần đất của mình nữa mà chạy ra nhổ thân cây đậu phộng bên chỗ Lục Quốc Bình.

Mặc kệ Lục Quốc Bình từ chối không ngừng, bảo cô cứ đi nghỉ ngơi nhưng Tô Mạt vẫn kiên trì nhổ thân cây đậu phộng.

Cô không thích nợ ân tình của người khác, việc gì có thể làm cần gì phải kéo dài tới hôm sau.

Sau khi hấp thu năng lượng, Tô Mạt cảm giác được tốc độ hấp thu đã nhanh hơn hôm qua một chút. Xem ra dị năng của cô lại thăng cấp rồi.

Tốt lắm! Mỗi ngày tiến bộ một chút, thăng cấp dị năng không còn là giấc mơ nữa.

Nhưng mảnh đất mà Lục Quốc Bình nhận rất cứng, Tô Mạt nhổ đau cả tay.

Không trách thời này các xã viên lại không dám làm mích lòng chủ nhiệm sản xuất, là vì sợ bị gây khó dễ. Bởi vì chất lượng đất khác nhau, năng suất lao động cũng vì thế mà chịu ảnh hưởng rất nhiều.

Từ đó có thể thấy Lục Quốc Bình là một thanh niên vừa thành thật vừa tích cực tiến bộ. Có thể biết được qua việc cậu ấy đã nhường mảnh đất tốt mình được chia cho người khác, còn cậu ấy thì phải đi nhổ mảnh đất kém nhất.

Lục Quốc Bình lựa đậu phộng xong quay lại thấy Tô Mạt vẫn còn đang nhổ thân cây thì vội vàng chạy tới, nói: "Chị dâu, mảnh đất của em không dễ nhổ đâu, chị mau đi nghỉ ngơi đi."

"Em rút được thì chị cũng có thể. Tuy rằng tốc độ của chị không nhanh bằng em, nhưng ít nhất cũng chia sẻ bớt được chút gánh nặng cho em."

Tự dưng Lục Quốc Bình thấy cảm động, anh Trường Chinh của cậu ta thật giỏi, tìm được cô vợ không những có giác ngộ cao mà còn rất hiền lành.

Buổi chiều.

Tô Mạt rút xong mấy mảnh đất được phân, định bụng đi rút thân cây giúp Lục Quốc Bình thì nhìn thấy một cậu bé chạy từ xa tới, vừa chạy vào gào to: "Thanh niên trí thức Tô, có người trong bộ đại đội tới tìm chị kìa. Đại đội trưởng gọi chị quay về."

"Được, chị biết rồi, cảm ơn em."

Tô Mạt mỉm cười lấy từ trong túi, thực chất là trong không gian ra hai viên kẹo trái cây đưa cho đứa bé.

Đứa bé nhận được kẹo thì vô cùng vui vẻ, cười tít mắt chạy đi.

Tô Mạt: ...

Cô định hỏi xem có biết ai tìm cô không, nhưng nhóc con kia đã chạy mất dạng rồi.

Tắc trách rồi! Lẽ ra phải lấy kẹo ra chậm một chút.

Tô Mạt đi tới bộ đại đội, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng cùng các bà thím, nhìn kỹ lại mới thấy, đó chẳng phải chính là chủ nhiệm sản xuất hay sao?

Chủ nhiệm sản xuất thấy Tô Mạt đã quay lại, mỉm cười nói: "Thanh niên trí thức Tô, chăn nệm của cô đã làm xong rồi. Vừa hay tôi có chuyện phải tới đại đội cô nên đã nhân tiện mang tới cho cô luôn."

"Nào, để tôi mang tới viện thanh niên trí thức cho cô." Chủ nhiệm Tề nói xong thì đi về phía xe đạp dựng ở cửa bộ đại đội.

Phía sau xe đạp buộc hai cái giỏ trúc, bên trong giỏ trúc chứa hai bộ chăn nệm rất dày, còn lòi ra ngoài một đoạn lớn.

Tô Mạt: ...

Cảm ơn rất nhiều! Chỉ sợ toàn đại đội sẽ biết cô đặt làm hai bộ chăn nệm ngay thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp