[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 36


3 tuần

trướctiếp

Tô Mạt suy nghĩ một lúc vẫn không nói cho Lục Trường Chinh biết nguyên chủ có chứng chỉ “biên tập viên ngoài biên chế”, có thể kiếm được tiền nhuận bút.

Mặc dù cô có niềm tin vào bản thân nhưng nếu những gì cô viết không được chấp nhận thì sao? Tốt nhất là chờ cho đến khi cô có thể kiếm được tiền nhuận bút thì nói với anh sau.

“Vợ anh giỏi thật.” Lục Trường Chinh lập tức khen cô.

“Em còn chưa viết mà anh đã biết em lợi hại rồi sao?” Tô Mạt tức giận nhìn anh.

“Vợ người khác hiếm khi đọc báo, nhưng vợ anh không chỉ đọc mà còn muốn viết. Cái này không lợi hại thì cái gì mới gọi là lợi hại?”

“Anh thật lắm mồm.”

“Vợ, còn muốn đi đâu nữa không?”

Đã ba giờ rồi, nếu không muốn đi mua sắm nữa thì trở về nhà. Anh muốn đưa vợ về thăm nhà cho mọi người gặp cô, làm quen với môi trường trước.

“Nếu không thì chúng ta đến chợ tự do nhìn thử xem?” Tô Mạt hơi do dự nói, bởi vì Lục Trường Chinh đang mặc một bộ quân phục.

Lục Trường Chinh:…

Sao vợ anh lại luôn muốn đến chợ đen vậy?

Mặc dù anh không bài xích chợ đen nhưng anh lại không muốn vợ anh đến đó, một là không an toàn, lỡ như một ngày nào đó cô không may bị bắt thì sẽ rất phiền phức. Thứ hai là nó vẫn không an toàn, vợ anh đẹp như vậy rất dễ bị người khác theo dõi.

Nhưng nhìn dáng vẻ của vợ anh rất có khả năng sau khi anh về đơn vị cô sẽ lén đi một mình.

Thay vì đợi cô tự đi thì tốt nhất hiện tại anh nên dẫn cô đi, để cho cô biết những nguy hiểm trong đó.

“Được rồi. Nhưng em phải hứa với anh là em không được tự đi. Nếu muốn đi thì phải chờ anh về. Nếu muốn gì thì cứ viết thư hoặc gửi điện tín cho anh, anh lấy giúp em.” Lục Trường Chinh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Được.” Tô Mạt đồng ý mà không có chút chân thành nào.

Lục Trường Chinh thở dài: “Vợ, anh đang nói nghiêm túc. Thị trường tự do ở đây không ổn định như Thượng Hải, quản lý rất hỗn loạn, mức độ nguy hiểm vượt xa Thượng Hải.”

Thành phố càng lớn thì càng có nhiều chợ đen, sự cạnh tranh lại càng lớn, nếu bên trong quản lý ổn định thì nguy hiểm sẽ càng ít. Bởi vì có quá nhiều sự lựa chọn, nên chợ đen ở các thành phố lớn đều chú ý đến uy tín.

Không giống như ở đây chỉ có một cái chợ đen, về cơ bản là sự tồn tại độc quyền. Người mua chỉ có một lựa chọn, cho nên người bán đương nhiên trở nên kiêu ngạo.

Tô Mạt im lặng.

“Bây giờ anh đưa em đi, em nhìn rồi sẽ biết.” Lục Trường Chinh rất bất lực.

Anh bỗng nhiên rất muốn lúc về đơn vị sẽ dẫn vợ đi nhập ngũ theo anh, đặt cô dưới mắt của mình cho yên tâm.

Lục Trường Chinh lái xe đưa Tô Mạt rẽ trái rẽ phải, đi vào sân của một căn nhà gỗ nhỏ.

Tô Mạt: ????

Chẳng lẽ đây là chợ đen? Nó không giống như vậy.

Cả nhà ba người của nguyên chủ vốn đều rất tốt, có rất nhiều phiếu chuyển tiền ra nước ngoài để bổ sung, phiếu giảm giá cũng rất nhiều, không cần phải đi chợ đen.

Cho nên Tô Mạt không có ấn tượng gì đối với chợ đen.

Lục Trường Chinh nhìn thấy sự nghi ngờ của Tô Mạt, anh bắt đầu giải thích: “Đây là nhà của bạn cùng lớp cấp ba và đồng đội của anh. Cha mẹ cậu ấy đã qua đời hai năm trước. Lần này anh trở về, cậu ấy nhờ anh đến nhìn căn nhà này một chút.”

“Lúc em ở trung tâm ý tế hai ngày, anh đã đến đây dọn dẹp giúp. Anh phát hiện bên trong có quần áo cũ của cậu ấy cho nên đổi sang bộ quần áo khác rồi quay lại.”

Nói xong anh lấy một chùm chìa khoá từ trong túi, mở cổng sân ra.

May mà anh buộc chìa khóa này vào chìa khóa nhà mình, nếu không lần này thật sự khá khó khăn.

Sân không lớn, khoảng mười đến hai mươi mét vuông, căn nhà chỉ có ba bốn phòng mà thôi.

Lục Trường Chinh mở cửa nhà ra, để cho Tô Mạt ngồi ở đại sảnh, còn mình thì đi thay quần áo trong phòng. Bởi vì Lục Trường Chinh mới dọn dẹp cho nên trong phòng rất sạch sẽ.

Tô Mạt nhìn cảnh vật xung quanh, phát hiện nếu có thể làm chỗ này thành điểm dừng chân có vẻ cũng rất thích hợp.

Nơi này có lẽ là phía sau của một nhà máy nào đó, có rất nhiều người ra vào, nhưng thực tế lại có rất ít người ở khu vực này. Vừa rồi cô quan sát, hình như quanh đây chỉ có ba bốn nhà, hơn nữa đều cách nhau rất xa.

Lục Trường Chinh thay quần áo ra lại đạp xe đưa Tô Mạt đến một con phố khác, suốt một đường bọn họ quan sát khắp nơi, sau đó dừng lại trước một khoảng sân nhỏ đang mở cửa.

Tô Mạt nhìn sang thì phát hiện một cụ ông đang đan sọt tre ở trong sân.

“Ông ơi, cho tôi hỏi một chút, gia đình ông Vương bên cạnh dọn đi đâu vậy?”

Ông cụ nhìn hai người, phát hiện bọn họ đều là gương mặt mới thì hỏi: “Hai người là thân thích của ông ấy sao? Tìm ông ấy có chuyện gì?”

“Chúng tôi là người ở công xã Hồng Tinh, mấy ngày nữa sẽ chuẩn bị kết hôn, mời ông Vương đến ăn tiệc.”

Cụ ông vừa nghe vậy thì hiểu ngay, hoá ra là sắp kết hôn cho nên đến mua đồ, ông cụ lập tức nói tên một con phố.

“Nếu hắn ta hỏi cậu là ai nói cho cậu biết thì cậu cứ ông Trần.”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn ông.”

Lục Trường Chinh nói xong lại đạp xe dẫn Tô Mạt đi đến con phố đi.

Tô Mạt vẫn không hiểu: “Anh đang làm gì vậy?” Làm y như một đặc vụ bí mật.

“Chợ đen thường đổi địa điểm, anh đang hỏi chợ đen hiện tại ở đâu?”

“Sao anh biết ông ấy biết? Anh luôn hỏi cố định người nhà này sao?” Không sợ bị bắt à?

“Đương nhiên không phải. Người của chợ đen hỏi người qua đường thường xuyên thay đổi, trên đường phố đông đúc chắc chắn sẽ có một người, giống như bình thường ở ngoài cửa có biển báo lạ hay thứ màu đen gì đó.”

“Rõ ràng vậy sao? Bọn họ không sợ bị bắt à?”

“Bắt người cũng cần phải có bằng chứng, bọn họ gần như biết rõ ràng người nào là Uỷ viên cách mạng huyện cùng với những mối quan hệ mờ ám trong đó. Những người này đi hỏi, bọn họ là sẽ không nói.”

Tô Mạt im lặng, nó khá phức tạp, hoàn toàn khác với những gì được viết trong những cuốn tiểu thuyết.

Trong những cuốn tiểu thuyết khác, nữ chính có thể dễ dàng phát hiện ra chợ đen, nếu cô không được Lục Trường Chinh dẫn theo, có lẽ cả ngày cô cũng không tìm được.

Quả nhiên là bia đỡ đạn, nếu không có vầng hào quang thì khó mà tìm được chợ đen.

Hai người đi vào con phố mà ông cụ nhắc đến, không lâu sau đã có một thím đi ngang qua nhiệt tình hỏi: “Hai người nhìn có chút xa lạ, tìm nhà ai vậy? Thím rất thành thạo ở đây, để tôi chỉ đường giúp các cậu.”

“Ông Trần kêu tôi đến, tôi tìm ông Vương.” Lục Trường Chinh nói.

“A, tìm ông Vương à? Phía trước rẽ trái rồi rẽ phải, trước cửa có một gốc cây cổ vẹo chính là nơi đó.” Đại thẩm tử lớn tiếng nói.

“Được rồi, cảm ơn thím.”

Lục Trường Chinh đạp xe đi về phía trước đúng như những gì thím kia dặn dò, khi đi qua cổng sân thì cửa đột nhiên từ bên trong mở ra, một người đàn ông cường tráng bước ra nói với hai người: “Ở đây.”

Lục Trường Chinh ngừng lại, hai người đẩy xe tiến vào cổng.

Tô Mạt nhìn về phía cửa, không hề nhìn thấy cái cây cổ vẹo nào cả, khắp nơi thật sự là kịch bản.

Sau khi người cường tráng cửa đóng lại thì nói: “Dừng xe ở đây, trả một xu khi rời đi, che mặt và đi theo tôi.”

Tô Mạt lấy trong túi ra một chiếc khăn lụa che mặt, còn Lục Trường Chinh thì dùng khăn tay.

Tô Mạt thở dài trong lòng, chợ đen này khó làm như vậy, cô vẫn nên cân nhắc lại việc bán đồ ở chợ đen.

Hai người đi theo người cường tráng vào nhà, trong đó có một cái tủ rất lớn, người cường tráng mở cửa tủ quần áo ra, bên trong có một cánh cửa bí mật. Sau khi đi qua cánh cửa bí mật, họ bước qua một căn phòng khác, lúc này mới đến chợ đen.

Trong một căn nhà rộng lớn ở chợ đen, hầu như mọi hướng đều có người canh gác. Bên trong có rất nhiều người đều che mặt, nói chuyện cũng đè xuống rất thấp. Vì vậy dù có nhiều người ở bên trong nhưng ở đây vẫn không ồn ào.

“Hai người tự đi dạo đi, mua xong thì đến đây tìm tôi.” Người cường tráng nói xong thì đi vào phía sau phòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp