[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 34


3 tuần

trướctiếp

Vừa vào cửa, Liễu Quảng Anh đã xổ một tràng mắng anh cả, chị dâu và Liễu Bình một trận.

Bà ấy đã làm việc ở công xã nhiều năm, mặc dù không có thành tích gì nhưng cũng xem là cẩn thận, cần cù và chăm chỉ. Bây giờ lại vì hành vi sai trái của cháu gái mà bị liên lụy đến trước mặt bí thư.

Liễu Quảng Anh nói “chuyện của Liễu Bình từ nay về sau em không quan tâm đến nữa”, sau đó đẩy cửa ra rồi rời đi.

Cả nhà bốn người nhà họ Liễu nhìn nhau, tuy không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ cũng biết việc Liễu Quảng Anh điều tra hồ sơ của nữ thanh niên trí thức kia đã để cấp trên biết.

Xem ra nữ thanh niên trí thức đó quả nhiên có người chống lưng.

“A Bình, quên chuyện này đi. Mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn. Đừng để đến lúc đó cô của con mất việc.” Chị dâu Liễu nhanh chóng dặn dò Liễu Bình, sợ cô ta sẽ gây ra chuyện gì ảnh hưởng đến công việc của em chồng.

Nếu đúng như vậy cô em chồng kia của bà ta có thể đến nhà bà ta kéo sập.

Mặc dù Liễu Bình không cam tâm, nhưng tạm thời cô ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Sau khi gật đầu đồng ý thì đẩy cửa đi vào phòng.

Đêm đó, có rất nhiều người trằn trọc không thể ngủ yên, nhưng Tô Mạt lại có một giấc ngủ rất ngon.

Bởi vì ban ngày hấp thụ rất nhiều năng lượng cho nên ban đêm trước khi đi ngủ, Tô Mạt liên tục vận chuyển dị năng của mình, dùng năng lượng hệ Mộc của mình để điều trị thân thể.

Mặc dù điều kiện sống của nguyên chủ tương đối tốt, nhưng thật ra thân thể của cô ấy rất gầy yếu, trạng thái không hề khỏe mạnh.

Dưới sự ấm áp và nuôi dưỡng của năng lượng hệ Mộc, toàn bộ cơ thể đang dần hồi phục từ trong ra ngoài, ngay cả làn da bị tổn thương do ánh nắng mặt trời cũng được cải thiện, tình trạng khô ráp xỉn màu đã mờ dần, trở nên trắng trẻo và mịn màng lần nữa.

Ngày hôm sau lúc rửa mặt, Mã Tiểu Quyên thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Tô Mạt nhìn.

“Tiểu Quyên, cậu đang nhìn gì vậy? Trên mặt của tớ có cái gì sao?”

“Không có gì, tớ chỉ nhìn mặt của cậu thôi. Sao lúc chúng ta đến nông thôn, mọi người đều đen hơn rất nhiều, còn cậu thì lại không đen mà còn trắng hơn lúc trước. Cậu bôi kem gì vậy?”

Tô Mạt trợn mắt nhìn cô ta: “Cậu còn không biết tớ bôi cái gì à? Không phải là kem dưỡng da Jahwa hay sao? Cậu cũng có một lọ mà.”

“Vậy tại sao da tớ lại đen như vậy?”

“Cậu bẩm sinh có làn da ngăm, nhưng tôi bẩm sinh trắng nõn, xinh đẹp ngất trời, cậu không thể ghen tị với tới.”

Tô Mạt tâm tình vui vẻ nên bắt đầu nói đùa. Cô được dị năng dưỡng ra mà, Mã Tiểu Quyên thực sự không thể ghen tị với cô.

“Được lắm Tô Mạt, cậu dám chọc tớ, xem tớ có cù loét cậu hay không.” Mã Tiểu Quyên giả vờ muốn cào Tô Mạt.

Tô Mạt cười khanh khách né tránh.

Lâm Hà nhìn nhìn bộ đôi "da trắng" đùa giỡn vô cùng khinh thường, nhỏ giọng nói thầm: “Mỗi ngày đều không tích cực làm việc, lười biếng như vậy có thể không trắng sao?”

Mã Tiểu Quyên thính tai, đúng lúc cô ta nghe thấy, lập tức phản bác lại.

“Ai không tích cực làm việc? Ngày hôm qua Tô Mạt đã nhận được 6 điểm đó.”

Lâm Hà bĩu môi: “Không phải đồng chí Lục Trường Chinh giúp làm sao?”

“Giúp đỡ thì có gì sai? Đó cũng là đối tượng của người ta, cô không thể ghen tị với họ!”

Lâm Hà tức giận đi vào phòng.

Cô ta phàn nàn với Trịnh Thái Bình trong phòng: “Cậu xem bọn họ đắc chí kìa.”

“Quên đi, câu đắc tội với bọn họ làm gì? Đợi đến khi cô ấy được gả đi, cô ấy chính là con dâu của bí thư chi bộ. Lỡ như sau này cô ấy gây khó dễ với cậu, cậu sẽ không ở đâu được?” Trịnh Thái Bình khuyên nhủ.

“Cô ấy dám sao? Nếu cô ấy dám tôi sẽ đến công xã báo cáo cô ấy.” Lâm Hà oán hận nói.

Trịnh Thái Bình lắc đầu không nói thêm gì nữa. Lâm Hà có đôi khi quá cực đoan.

Bữa sáng hôm nay vẫn là khoai lang, Tô Mạt tùy tiện lấy hai trái rồi đi theo mọi người đến đại đội.

Vừa đến đại đội đã nhìn thấy Lục Trường Chinh đi về phía cô, Mã Tiểu Quyên lập tức thức thời kéo Trần Lan đi sang chỗ khác.

“Vợ, đơn đăng ký kết hôn của anh đã được chấp thuận, đại đội cần giấy chứng nhận, hôm nay chúng ta đến công xã lấy giấy chứng nhận đi.” Lục Trường Chinh thấp giọng nói.

“Hả? Nhanh vậy sao?” Tô Mạt có chút giật mình, cô còn tưởng phải mất mấy ngày.

“Không nhanh đâu vợ. Đợi tiệc tối xong, mấy ngày nữa anh sẽ trở về đơn vị.”

Thời gian vẫn không còn nhiều, không ở bên canh vợ được mấy ngày thì anh lại phải đi.

Đó là chuyện đã được thảo luận từ lâu, không còn gì để bàn cãi nữa. Tô Mạt và Lục Trường Chinh cùng đi tìm đại đội trưởng lấy giấy chứng minh, cũng xin nghỉ buổi chiều.

Đến công xã làm giấy hôn thú rất nhanh, cũng không tốn nhiều thời gian, cho nên Tô Mạt chỉ xin nghỉ nửa ngày.

Lục Trường Chinh thấy vợ thích làm việc như thế cũng vô cùng bất lực.

“Vợ, chúng ta quyết định tổ chức tiệc vào ngày 1 tháng 10, em cảm thấy như thế nào? Đúng lúc lại là ngày Quốc khánh, ngày này rất vui còn có ý nghĩa kỷ niệm.”

Tô Mạt tính toán, ngày 1 tháng 10 chính là bốn ngày sau khi thu hoạch xong, có lẽ cô sẽ có thời gian may lại chăn bông.

“Được, anh xem rồi sắp xếp đi.” Tô Mạt không có ý kiến.

Vì thế, hai người quyết định sẽ đãi tiệc vào ngày 1 tháng 10.

Khi Lục Trường Chinh nói với Lý Nguyệt Nga, Lý Nguyệt Nga thậm chí còn không buồn trợn mắt, chỉ nói biết rồi.

May mà bà đã có sự chuẩn bị, nếu không bà đã lo lắng hoảng hốt, còn vội vàng luống cuống. Bà thật sự không nhìn ra thằng ba nhà bà lại có tính nôn nóng như vậy.

Buổi chiều, Tô Mạt mặc một chiếc váy trắng, đi đôi giày da nhỏ, tóc được đặc biệt tết thành bím xương cá. Cùng với Lục Trường Chinh mặc quân phục mới cầm giấy chứng minh của đại đội đến văn phòng công xã nhận giấy đăng ký kết hôn.

Lúc giấy đăng ký kết hôn có dạng giấy khen, phía trên có in những câu trích dẫn của chủ tịch Mao.

Giấy đăng ký kết hôn từ những năm 1970.

Nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn được đóng dấu, Tô Mạt chợt cảm thấy có chút hoảng hốt.

Bây giờ cô đã kết hôn rồi à?

Với người đàn ông mà cô mới quen chưa đầy bốn ngày này?

Nhận giấy kết hôn xong, công xã trợ cấp vé gồm phiếu vải 16 thước, phiếu thuốc lá và phiếu kẹo. Ban đầu có phiếu mua vải bông nhưng do công xã có xưởng, cho nên nên không phát.

Lục Trường Chinh đưa hết vải cho Tô Mạt: “Vợ, em lấy phiếu vải đi, đến lúc đó em có thể may quần áo hoặc muốn làm gì thì làm. Anh lấy phiếu thuốc lá và phiếu kẹo để đổi lấy bàn tiệc.”

Lục Trường Chinh thấy Tô Mạt không trả lời, trông cô có hơi ngơ ngác, trong lòng anh căng thẳng, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều: “Vợ, em sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là cảm giác có chút không chân thật.” Tô Mạt bị giọng nói của Lục Trường Chinh làm cho bừng tỉnh, sau đó cô bật cười nói.

Lục Trường Chinh nắm lấy tay Tô Mạt đặt lên ngực mình, lưu manh nói: “Vợ, em sờ đi, rất thật.”

Tô Mạt bị dáng vẻ của Lục Trường Chinh chọc cười, cô rút về tay nhẹ nhàng đánh anh một cái.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, quãng đời còn lại cô sẽ làm bạn với người đàn ông này.

Tô Mạt vươn tay, giọng điệu nghiêm túc: “Xin chào anh Lục. Quãng đời còn lại xin hãy chăm sóc em nhiều hơn.”

Lục Trường Chinh vươn tay ra nắm lấy lộ ra vẻ mặt trịnh trọng: “Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Đi ra khỏi công xã, thấy trời vẫn còn sớm Lục Trường Chinh hỏi: “Vợ, em có muốn lên thị trấn đi dạo không? Chúng ta đi chụp thêm vài bức ảnh đi.”

“Ngày mai chúng ta quay lại, đúng lúc lấy ảnh chụp luôn.” Ngày mai đúng lúc người ta sẽ rửa ảnh.

“Hôm nay đi, ngày mai cũng có thể đi.”

Anh phải đi xem có xe đạp, đồng hồ và máy may hay không, nếu không có thì phải lên thành phố.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp