[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 35


3 tuần

trướctiếp

Tô Mạt suy nghĩ một chút, cũng đúng. Cô đúng lúc cũng đến hợp tác xã mua bán nhìn xem có đồng hồ nào phù hợp hay không, nếu không cô sẽ đến chợ đen để tìm.

Nhà họ Lục cho tiền hỏi cưới nhiều như vậy, nhưng cô lại không biểu hiện cái gì cả. Đúng lúc trong tay có phiếu đồng hồ, vậy cô sẽ mua cho Lục Trường Chinh một cái đồng hồ.

Đồng hồ của Lục Trường Chinh trông hơi cũ, hơn nữa cũng không phải hạng hiệu gì, cô định mua cho anh một chiếc hiệu ở Thượng Hải.

“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi..”

[Phổ biến khoa học: Vào những năm 1970, vật liệu khan hiếm, Thượng Hải là nơi có ngành công nghiệp nhẹ phát triển nhất ở nước ta, sản xuất những thứ như đồng hồ, máy may, xe đạp và tất cả những thứ cần thiết hàng ngày khác, không không chỉ bền mà còn rất đẹp.

Vào thời điểm đó, sản phẩm của Thượng Hải chính là một miếng “kim tự chiêu bài”, chẳng hạn như thương hiệu kim cương, đồng hồ thương hiệu đá quý và vĩnh viễn, xe đạp hãng Phoenix, Thượng Hải, Bee và Standard, máy may hãng Butterfly, radio hãng Red Light… Đều là niềm tự hào của thời đại đó.

Sản phẩm của Thượng Hải lúc bấy giờ là biểu tượng của thời trang và thương hiệu. Nếu một người có được thứ “thương hiệu Thượng Hải” thì đó là một điều rất đáng tự hào.]

Đội vợ chồng mới cưới lên xe đạp, sau đó vội vàng đi lên thị trấn.

Vừa đến thị trấn, cả hai đi thẳng đến studio chụp ảnh để chụp thêm vài bức ảnh.

Chủ tiệm ảnh vừa nhìn thấy hai người lập tức nói: “Ảnh còn chưa rửa xong, chiều mai hãy quay lại.”

Thật hiếm khi tìm được một cặp đôi xứng đôi như vậy, nhiếp ảnh gia cũng khá ấn tượng.

“Thợ chụp à, chúng tôi không phải đến để lấy ảnh, mà là đến để chụp ảnh.” Lục Trường Chinh nói.

“Hả? Còn chụp ảnh à?” Nhiếp ảnh gia có chút kinh ngạc, ở một gia đình như vậy chụp ảnh là chuyện bình thường.

Nhưng bọn họ trông rất đẹp, lại vô cùng ăn ảnh, chụp thêm vài tấm nữa cũng không sao. Nếu bọn họ xấu thì có lẽ hắn ta đã khuyên đối phương đừng tốn tiền nữa.

“Đúng vậy, cứ chụp như bộ lần trước.”

Nhiếp ảnh gia dựa theo lần trước chụp hai tấm ảnh chụp chung của hai người và một tấm ảnh riêng cho Tô Mạt.

Nhưng theo yêu cầu của Tô Mạt, lần này Lục Trường Chinh cũng một mình chụp một tấm ảnh.

Tổng cộng có 4 bức ảnh được chụp, 4 bức nữa được rửa và 2 tấm ảnh chụp chung được phóng to, tổng cộng tốn 4.92 tệ.

Chụp ảnh xong, hai người lại đến hợp tác xã mua bán.

Hai người vừa bước vào hợp tác xã mua bán, chỉ cả lần trước phát hiện ra bọn họ cho nên tiến lên chào hỏi Tô Mạt, lập tức cười lớn: “Em gái, đến mua đồ nữa sao?”

“Đúng vậy, chị cả.” Tô Mạt mỉm cười đi về phía quầy có chị cả.

“Trước lạ sau quen, chị họ Lưu, em tên gì?” Chị Lưu cười hỏi.

“Em họ Tô.”

“Em gái Tô, lần này em muốn mua thứ gì?”

“Chị có đồng hồ Thượng Hải không? Mẫu dành cho nam.”

“Ôi, em gái Tô thật sự trùng hợp. Những món đồ hiệu Thượng Hải này chị không có thường đâu. Hôm nay mới có hai mẫu, một cho nam và một cho nữ. Nếu hôm qua em đến thì nó vừa về đến đó.” Chị Lưu cũng kinh ngạc, đây đúng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

“Nếu em thật sự muốn thì phải ra tay thật nhanh, nếu không vài ngày nữa có thể sẽ hết.”

Những thứ từ Thượng Hải rất khan hiếm. Ban đầu có ba chiếc, nhưng có người trong hợp tác xã mua bán của họ đã mua một chiếc.

“Được rồi, em muốn chiếc dành cho nam.”

Lục Trường Chinh nghe Tô Mạt muốn mua đồng hồ nam lập tức biết cô mua cho mình, nhưng anh cũng không từ chối. Đồng hồ của anh bị hỏng khi anh đang làm nhiệm vụ lần trước rồi. Sau khi sửa nó thì có vẻ như nó chạy không chính xác nữa, anh còn đang định thay nó đây.

Đúng lúc ở đây có mẫu dành cho nữ, cho nên bọn họ có thể mua cùng nhau về làm thành một đôi.

“Tôi cũng muốn mẫu dành cho nữ.” Lục Trường Chinh lên tiếng.

“Mua cho em sao?” Tô Mạt hỏi.

“Ừm!” Lục Trường Chinh gật đầu.

“Em có đồng hồ rồi, không cần mua.” Tô Mạt đưa cổ tay ra cho anh xem đồng hồ của mình.

Chiếc đồng hồ này được nguyên chủ mua hồi năm ngoái, nó vẫn còn rất mới.

Nguyên chủ vốn là có một chiếc Rolex, nhưng nó quá sang trọng để đeo khi đi làm, lúc đó mới đổi thành thương hiệu Thượng Hải bài.

Nhưng Tô Mạt không tìm thấy chiếc Rolex trong hành lý của nguyên chủ, có lẽ nó vẫn còn đang ở trong nhà Thượng Hải, cô cũng không biết có phải nó đã bị lấy đi hay không. Lúc mua nó có giá hơn 500 tệ đấy.

“Không được. Bây giờ có ba điều quan trọng khi kết hôn, người khác có thì em cũng phải có.”

Tô Mạt bị sự thẳng thắn của Lục Trường Chinh chọc cười, tức giận nhìn anh: “Em và anh cũng nhận giấy chứng nhận rồi, anh còn để ý mấy thứ này làm gì? Nếu em đã có đồng hồ vậy thì không cần mua nữa, đừng tốn tiền vào mấy thứ này.”

Chị Lưu vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, lúc này mới cười đáp lại: “Em gái Tô nói đúng, đã có thì không cần mua. Thời buổi này vẫn nên sống cẩn thận hơn, sau này còn tiết kiệm tiền mua những thứ khác nữa.”

Thấy hai người đều nói như vậy, Lục Trường Chinh cũng không kiên trì nữa, chỉ hối hận vì đã đưa quà cưới cho vợ mình quá ít.

Lúc này, đồng nghiệp của chị Lưu cũng lấy đồng hồ đến.

“Em gái Tô, chiếc này được làm từ 19 viên kim cương, nó có giá 125 tệ và một phiếu đồng hồ.” chị Lưu nói.

Lục Trường Chinh đang định trả tiền thì bị Tô Mạt ngăn lại. Tô Mạt lấy ra số tiền mình chuẩn bị từ lâu trong túi xách đưa đến.

“Đây là em mua cho anh, em sẽ bỏ tiền.”

Chị Lưu cười tủm tỉm nhận tiền mặt, sau khi đếm chính xác rồi thì đưa đồng hồ cho Tô Mạt.

Tô Mạt lập tức liền đeo nó cho Lục Trường Chinh, nhìn rồi mỉm cười nói: “Thật sự quá đẹp, rất hợp với anh.”

Mặc dù tay của người đàn ông thô ráp nhưng lại thon dài cân đối với các khớp xương rõ ràng, rất hợp với chiếc đồng hồ hoàn toàn bằng kim cương bằng thép này, chúng trông rất đẹp.

Được vợ khen, vành tai Lục Trường Chinh hiếm khi đỏ bừng, anh ho nhẹ: “Em cũng đẹp.”

Chị Lưu nhìn đôi vợ chồng tình nồng ý mật ở trước mặt, trong lòng cô ấy thở dài, tuổi trẻ thật tốt.

Cô ấy và vị kia nhà cô ấy vừa kết hôn cũng như thế này…

“Đồng chí quân nhân, có phải cậu còn muốn mua hai món nữa hay không?” Chị Lưu sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội lợi ích và hiệu quả sáng tạo nào cho hợp tác xã mua bán.

“Đúng vậy. Có xe đạp và máy may không?”

“Xe đạp thì có, nhãn hiệu Feige. Còn máy may thì không, cậu đến hợp tác xã mua bán ở thành phố nhìn thử xem.” Chị Lưu nói.

“Không có xe đạp hiệu Vĩnh Viễn sao?” Lục Trường Chinh nhíu mày, thà mua hiệu Vĩnh Viễn khi kết hôn sẽ tốt hơn.

“Ôi, đồng chí quân nhân, ở thị trấn chúng tôi có rất ít đồ của Thượng Hải. Nhưng nếu cậu muốn vào thành phố để mua máy may cũng có thể thử vận may ở đó, nói không chừng sẽ có.” Chị Lưu đề nghị.

“Được.” Lục Trường Chinh gật đầu.

Nếu không được thì cứ đến chợ đen hỏi thử xem, anh vẫn muốn hiệu Vĩnh Viễn hơn.

Xe đạp và máy may đều là thứ Tô Mạt cần cho nên cô cũng không nói không cần mua.

“Em gái Tô còn cần gì nữa không?”

Tô Mạt nghĩ đến lúc đó mình cần phải khâu vỏ chăn, cho nên tốn 5 xu để mua sợi bông. Đó là một bó rất lớn, có lẽ đủ để cho cô may nhiều lần.

Mua sợi bông cũng cần phải có phiếu giảm giá công nghiệp, 5 xu sợi bông cần 0,1 phiếu phiếu giảm giá công nghiệp.

*

Đi ra chỗ hợp tác xã mua bán, Tô Mạt lại đến bưu điện mua mấy tờ báo, tổng cộng tốn 30 xu.

Lúc này, hầu hết các tờ báo đều có giá 4 xu mỗi tờ, [Nhật báo Nhân Dân] đắt hơn có giá 5 xu.

Lục Trường Chinh thấy Tô Mạt mua nhiều báo như vậy thì hỏi: “Em mua để dán tường sao?”

Chẳng phải dán tường bình thường đều đến bãi phế liệu để mua báo cũ sao? Chẳng lẽ vợ anh thích sạch sẽ cho nên muốn mua báo mới?

Nhưng thật ra cũng cần thiết như vậy, tường trong nhà được sơn màu trắng nên sạch sẽ, không cần dán lại.

“Không phải. Em định gửi bài cho một hãng báo, cho nên muốn mua báo để nghiên cứu phong cách viết trước.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp