[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 33


3 tuần

trướctiếp

Sau khi Lục Hoa Quế về nhà, cô ta bắt đầu quăng nồi ném chén ở trong bếp, làm ầm ĩ khắp nơi. Cô ta khó chịu trong lòng cho nên mắng hai đứa con trai của mình đến khi chúng bật khóc.

Lý Nguyệt Nga nghe vậy thì mất kiên nhẫn, đi ra từ trong phòng nói: “Con có chuyện gì bất mãn thì nói thẳng ra đi, đừng có ở đó chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.”

Lục Hoa Quế lập tức không dám lên tiếng.

“Sao lại không nói? Bây giờ mẹ cho con cơ hội, có gì bất mãn thì nhanh chóng nói ra, nói không chừng mẹ còn giải quyết cho con. Qua hôm nay, sẽ không dễ dàng nói chuyện như vậy nữa.”

“Mẹ, mẹ quá bất công.” Lục Hoa Quế rụt rè nói.

“Ồ? Bất công như thế nào? Bởi vì mẹ cho nhà thằng ba 400 tệ tiền hỏi cưới, còn con chỉ có 50 tệ?”

“Thằng ba có 400 tệ là bởi vì thằng ba lén lút đưa cho mẹ 200 tệ, bảo mẹ đưa chung. Nếu con muốn thì cũng tìm đàn ông của con đưa cho mẹ đi.”

“Vậy, vậy trong nhà cũng chi ra 200 tệ, mẹ cũng nên xử lý mọi việc công bằng.”

“Xử lý mọi việc công bằng?” Lý Nguyệt Nga tức cười.

“Thằng ba nhập ngũ bảy năm, ngoại trừ hai năm đầu tiên thì mỗi tháng đều gửi 5 tệ về, trong 5 năm tiếp theo mỗi tháng đều gửi 20 tệ. Chưa kể đồ ăn và quần áo thỉnh thoảng nó gửi về từ quân đội, chỉ tính đến tiền thôi, bảy năm này nó đã gửi 1320 tệ.”

“Mấy năm nay thằng ba không ăn không uống trong nhà một thứ gì, nếu mẹ thật sự xử lý mọi việc công bằng, vậy thì không chỉ cho 200, ít nhất cũng phải 500 hay 600 mới đúng.”

“Không phải chúng ta đã xây nhà cho chú ba hay sao? Căn nhà đó còn lớn hơn nhà chúng ta nhiều.” Lục Hoa Quế nhỏ giọng phản bác.

“Sở dĩ nhà nó lớn như vậy là vì nó đã gửi tiền riêng để trong nhà giữ tiền xây nhà cho nó. Cũng giống với hai nhà các con.” Lý Nguyệt Nga quả thật tức điên: “Nếu con muốn lớn thì tự tiêu tiền của bản thân đi. Đừng cứ hễ không cống hiến gì cho nhà này mà vẫn mơ đẹp như vậy.”

“Sao chúng con lại không đóng góp cho nhà này, mỗi tháng Vệ Quốc cũng nộp tiền, con sinh ra hai đứa cháu trai mập mạp cho nhà họ Lục.” Lục Hoa Quế khó chịu nói.

“Thằng hai nộp tiền cho nhà, cả nhà các con không ăn không uống trong nhà hay sao? Nộp tiền cũng chuyện mấy năm nay rồi, lúc trước thì sao? Một nhà bốn người, làm thì ít mà ăn thì lại rất nhiều.”

“Mẹ, sao mẹ lại nói cháu trai của mẹ như vậy?”

“Cháu trai thì sao? Mẹ nói cho con biết, mẹ không phải Triệu Cửu Hương, xem con trai là bảo bối, sinh con trai ở chỗ này, mẹ không đảm đương nổi đâu. Ở chỗ của mẹ chỉ có hiếu thảo mới có tác dụng.”

“Nếu sinh con trai mà giống thằng hai như vậy, thà không sinh còn hơn.”

Từ khi Lục Vệ Quốc làm chuyện đó để cưới Lục Hoa Quế, bà đã rất thất vọng với anh ta.

Lục Vệ Quốc vừa về đến nhà đã nghe thấy câu nói này của mẹ anh ta, lập tức cảm thấy tủi thân: “Mẹ, con chọc mẹ cái gì sao? Sao lại thà không sinh ra con?”

“Sao con lại chọc mẹ chứ? Nhìn người vợ tốt mà con cưới đi, đúng là kẻ gây rắc rối. Chờ đến khi thằng ba tổ chức xong thì lập tức chia nhà, con dẫn vợ con đi ra chỗ khác mà ở, đừng ở trước mặt mẹ làm mẹ chướng mắt.”

“Lục Hoa Quế, em lại gây chuyện gì vậy?” Lục Vệ Quốc lập tức mắng.

Mẹ nó, anh ta mệt chết mệt sống ở trong xưởng, trở về còn phải bị đối xử như thế này.

“Em có làm gì đâu, em chỉ nói để cho mẹ xử lý mọi việc công bằng hơn thôi.” Lục Hoa Quế bật khóc: “Mẹ cho chú ba 400 tệ tiền hỏi cưới, em không thể nói một câu sao?”

“Tiền hỏi cưới 400 tệ, 200 tệ là của thằng ba đưa, trong nhà chỉ cho 200 tệ.” Lý Nguyệt Nga lạnh lùng nói.

“Lão nhị, con nói xem, 200 tệ này trong nhà có nên cho thằng ba hay không?”

“Nên.” Lục Vệ Quốc gật đầu.

“Lúc trước cho vợ con 50 tệ, trong nhà cho ít lắm à?”

“Không có ít.” Lục Vệ Quốc nói. Lúc ấy cho 50 tệ ở nông thôn cũng xem như đã rất có thể diện.

“Trong nhà cho bao nhiêu tiền hỏi cưới, vợ con có tư cách quan tâm hay không?”

“Không có.”

“Vậy cho mẹ hỏi một chút, vợ con đang ầm ĩ cái gì vậy? Nếu nó bất mãn với nhà mình, vậy để nó thu dọn rồi trở về nhà mẹ đẻ của nó đi, mẹ lại cưới cho con một người khác.” Lý Nguyệt Nga nói ra những lời này thì phủi tay đi vào phòng.

Lục Hoa Quế lập tức sợ tới mức không dám khóc nữa, kéo hai đứa con trai xám xịt trở về phòng, sao còn dám làm ầm ĩ nữa chứ?!

Ngoài nhà họ Lục gà bay chó sủa ra, còn có nhà họ Liễu.

Sau khi Liễu Quảng Anh đi làm lập tức đi hỏi xem đối tượng thanh niên trí thức của Lục Trường Chinh là ai. Bởi vì hôm trước có chuyện làm chăn bông, cho nên nên rất dễ dàng hỏi thăm.

Khi thanh niên trí thức đi làm việc ở trên núi hay xuống nông thôn, khu vực huyện mà bọn họ đến sẽ chịu trách nhiệm tuyên truyền, văn hóa và giáo dục. Hồ sơ của thanh niên trí thức đều trong tay của cán sự tuyên truyền của văn phòng công xã.

Liễu Quảng Anh viện cớ nói với cán sự tuyên truyền Đặng Hằng muốn kiểm tra hồ sơ của nữ thanh niên trí thức ở công xã.

Đặng Hằng vốn định đưa cho bà ấy, nhưng chợt nhớ ra khoảng thời gian trước bí thư đã đặc biệt huấn luyện cho bọn họ về vấn đề tính bảo mật của công việc. Cho nên ông ấy viện cớ nói muốn tìm lại, lát nữa sẽ đưa cho bà ấy.

Khi Liễu Quảng Anh vừa rời đi, Đặng Hằng lập tức tìm bí thư Canh Trường Thanh để xin chỉ thị.

Liễu Quảng Anh đợi ở văn phòng hồi lâu nhưng vẫn chưa nhận được hồ sơ, thay vào đó bà ấy chờ được điện thoại của bí thư công xã, bảo bà ấy đến văn phòng anh ta một chuyến.

Liễu Quảng Anh lộp bộp trong lòng, nhanh chóng nhớ lại công việc gần đây của mình, dường như không có làm sai chuyện gì. Lúc này bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm, lấy cuốn sổ đi đến đó nghe bí thư có chỉ thị mới gì.

Sau khi Liễu Quảng Anh đến, Canh Trường Thanh xua tay bảo bà ấy ngồi xuống, sau đó hỏi.

“Nghe nói bà muốn kiểm tra hồ sơ nữ thanh niên trí thức ở công xã. Công việc của bà gặp vấn đề gì sao?”

“Không có, chủ yếu tôi muốn biết thêm về tình hình nữ thanh niên trí thức ở công xã mà thôi, để sau này có thể thuận tiện triển khai công tác.” Liễu Quảng Anh có chút hoảng hốt trong lòng, nhưng trên mặt lại không hề thể hiện ra, bà ấy viện cớ như vậy cũng xem như hợp lý.

“Tôi nhớ mỗi khi tiếp nhận một nhóm thanh niên trí thức, công xã đều sẽ tổ chức họp và chuyển hồ sơ của những thanh niên trí thức này cho cán bộ liên quan xem xét. Lúc đó bà không ghi lại thông tin cần thiết cho mình sao?” Canh Trường Thanh nhìn bà ấy với ánh mắt sắc bén.

Liễu Quảng Anh cảm thấy hơi chột dạ: “Tôi, lúc đó tôi không nhớ đủ chi tiết rõ ràng.”

“Lần sau làm việc hãy cẩn thận hơn.” Canh Trường Thanh nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng khí thế lại ép người ta đến mức không thể thở nổi.

“Sáng nay tôi cũng nghe nói có một chuyện, bà đang hỏi mọi người đối tượng thanh niên trí thức của đồng chí Lục Trường Chinh là ai.”

“Tôi còn nghe nói lúc trước bà đã làm mai cháu gái của mình cho đồng chí Lục Trường Chinh.”

Canh Trường Thanh gõ ngón tay lên bàn làm việc, âm thanh không lớn, nhưng Liễu Quảng Anh lại có thể nghe được vô cùng chói tai. Sắc mặt của bà ấy trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra, môi đóng mở mấy lần nhưng không nói được một lời.

Chờ một lúc, thấy đối phương không giải thích, Canh Trường Thanh lại nói tiếp.

“Làm cán bộ thì nên tập trung tinh thân vào công việc, vì nhân dân mà phục vụ, làm những việc thiết thực hơn đóng góp cho chủ nghĩa xã hội. Hãy mở mắt nhìn rộng ra, đừng làm mấy trò quan liêu trả thù này kia.”

“Hồ sơ ở trên bàn của tôi, nếu bà thật sự cần thì lấy đi.”

Liễu Quảng Anh không biết bà ấy đã ra khỏi phòng bí thư như thế nào, dù sao bà ấy cũng không dám lấy hồ sơ. Trở về văn phòng bà ấy giống như đứng đống lửa, ngồi đống than. Vất vả lắm mới chờ đến giờ tan tầm, bà ấy lập tức đạp xe chạy đến nhà của anh cả bà ấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp