[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 30


3 tuần

trướctiếp

Trong đầu Mã Tiểu Quyên lướt qua một lượt những chàng trai mình từng gặp trong khoảng thời gian này, bất chợt giật mình một cái.

Thôi được rồi, cứ từ từ gánh đi, gánh không hết không phải còn có nam thanh niên trí thức của viện thanh niên trí thức à, chờ mùa thu hoạch kết thúc, cô ta mua thêm chút thịt mời bọn họ ăn là được.

Không cần thiết vì chút chuyện như vậy mà bán đứng chính mình. Người yêu giống người yêu của Tô Mạt, đừng nói trong thôn, mà ngay cả trong thành phố cũng hiếm thấy.

Lục Trường Chinh đã gánh xong đậu phộng trở về, thấy cô vợ nhà mình đã biến mất. Sau khi nhìn quanh bốn phía thì thấy cô đang ở trong một mảnh đất khác nhổ tiếp.

Lục Trường Chinh: ...

Không mệt à? Sao yêu làm việc nhà nông như thế? Anh còn muốn nói với cô về sớm một chút, giữa trưa mẹ anh sẽ đi qua cầu hôn nữa đấy.

Gánh hai bó đậu phộng cuối cùng lên, Lục Trường Chinh đi đến chỗ Tô Mạt nhổ đậu, nhỏ giọng nói: "Vợ à, về sớm một chút, mẹ anh giữa trưa sẽ qua đó.”

Tô Mạt gật đầu, đáp: "Được."

Lục Trường Chinh vui vẻ nhếch miệng, mặc dù ngoài miệng luôn gọi vợ, nhưng thật sự đến bước này, trong lòng của anh mới có cảm giác được công nhận.

Đây là cảm giác đã được xác nhận danh phận.

Chờ chạng vạng tối anh sẽ đến công xã gọi điện thoại, hỏi thử phê duyệt kết hôn đã có chưa. Nếu đã được phê duyệt, ngày mai anh sẽ dẫn cô vợ đi đăng ký nhận giấy kết hôn.

"Sau khi gánh mấy này xong anh sẽ không tới nữa, anh phải đi giúp mẹ anh gánh." Lục Trường Chinh nói, sau đó lại dặn dò vợ mình, bảo: "Em giúp đỡ nhổ thì cũng được, đừng hỗ trợ gánh, đường đi khó đi, đồ cũng nặng."

Tô Mạt gật đầu, lúc này Lục Trường Chinh mới gánh đậu phộng đi.

Nhóm bà thím trông thấy Lục Trường Chinh giúp Tô Mạt làm việc, không ít quả ớt cay bắt đầu sinh lòng đố kỵ.

Mặc dù hai ngày trước bọn họ còn đang thảo luận Lục Trường Chinh hôn sờ mó thanh niên trí thức Tô, hẳn là sẽ chịu trách nhiệm với người ta, nhưng một khi anh thật sự chịu trách nhiệm với thanh niên trí thức Tô, bọn họ lại cảm thấy thua thiệt.

Một chàng trai tốt như vậy lại rơi vào trong tay một người ngoài, đau lòng.

"Sớm biết chiêu này hữu dụng với Lục Trường Chinh, tôi đã bảo con gái tôi chờ trên đường cậu ta trở về rồi, làm gì hời cho một người ngoài chứ.”

"Tôi cũng không ngờ Lục Trường Chinh lại thật sự hẹn hò với thanh niên trí thức Tô. Không phải lãnh đạo công xã đã nói, loại chuyện thấy việc nghĩa là nghĩa bất từ nan, không thể dùng cách nhìn nhận cũ để nhìn nhận được.”

"Còn không phải tại đồ khờ dại Lý Thúy Hoa kia, tung tin khắp nơi, cứ như là chàng trai người ta không rõ tâm tư của bà ta vậy. Một chàng trai tốt như Lục Trường Chinh nhưng lại rơi vào trong tay một thanh niên trí thức từ nơi khác đến!"

"Thanh niên trí thức Tô kia làm việc còn không tháo vát bằng một nửa của con gái tôi, cũng không biết thằng bé Trường Chinh coi trọng cô ấy ở chỗ nào, lần này sao không cứng rắn nữa?”

Mấy năm trước, trong thôn có cô gái thích Lục Trường Chinh, điều kiện gia đình không tệ, vẻ ngoài cũng đẹp. Thừa dịp Lục Trường Chinh trở về thăm người thân, đã bày mưu với người trong nhà hoàn tất, thiết kế bẫy hẹn anh đến phía sau núi, muốn vu tội Lục Trường Chinh hủy hoại trong sạch của cô ta, buộc anh cưới cô ta.

Kết quả Lục Trường Chinh cũng đủ cứng rắn, lấy tội danh nói xấu quân nhân khai báo thẳng thắn hành vi của cả nhà đó với hội ủy viên cách mạng. Người một nhà đó đã bị hội ủy viên cách mạng giam rất nhiều ngày mới thả ra, nếu không có chút quan hệ, có khả năng cô gái kia sẽ bị kéo đi công khai xử lý tội.

Sau đó, cô gái kia đã bị cha mẹ của mình dẫn đến xứ khác xa xa, người một nhà đó cũng co đầu rụt cổ làm người ở trong thôn, không vênh váo giống như trước nữa.

Một vài người ấp ủ mưu đồ trong thôn thấy vậy cũng hủy bỏ âm mưu.

"Coi trọng chỗ nào? Coi trọng dung mạo xinh đẹp của người ta thôi, nếu đổi lại là con gái của bà, nói không chừng người ta sẽ làm cứng rắn đó." Có một thím cười nói.

Con gái của bà ta đã gả đi nhiều năm, cháu ngoại đã lớn biết đi biết bò, mấy chuyện này bà ta chỉ là hóng cho vui thôi.

"Bà đó cái bàgià này, nói chuyện vớ vẩn gì đó, con gái tôi có chỗ nào không tốt, trong trong ngoài ngoài đều tươm tất chu toàn. Bên trong thôn này có mấy cô gái có thể so với con gái tôi là mỗi ngày đạt được tám điểm công tác?" Thời bây giờ, phụ nữ làm việc thì bình thường điểm công tác cao nhất chính là tám điểm công tác.

"Con gái bà làm việc giỏi giang, nhưng vẻ ngoài cao lớn vạm vỡ, đừng nói Lục Trường Chinh chướng mắt, con trai tôi chướng mắt."

"Cút đi, con gái tôi đang chướng mắt con của bà đây này, chả khác gì một công tử bột, điểm công tác kiếm được còn không nhiều bằng phụ nữ, về sau cũng là loại yếu nhớt cần nhờ vợ nuôi.”

Bà thím đó hất đậu phộng đi, vén tay áo lên: "Muốn đánh nhau đúng không? Con trai tôi chỉ là không thích làm việc nhà nông, nhưng đầu óc thông minh, về sau nhất định sẽ thi được một công việc cho mấy người xem."

Bà thím cãi nhau với bà thím kia nhếch miệng, nhưng cũng không nói cái gì, bà ta không đánh lại bà già đó.

Bà thím khác giả bộ khuyên can, bà thím kia lại cầm đậu phộng lên, một đám người lại tiếp tục vừa buôn dưa vừa lên đường.

"Mặc dù lần này thằng bé Trường Chinh hôn thanh niên trí thức Tô trước ánh nhìn của hàng vạn người, nhưng nghe nói cũng là một cách cứu người, không được xem là hủy hoại trong sạch của thanh niên trí thức người ta, là có thể không chịu trách nhiệm." Lại một bà thím khác nói.

Nhân tính mâu thuẫn là thế, nếu Lục Trường Chinh không cưới Tô Mạt, bọn họ sẽ muốn nói anh hủy hoại trong sạch của người ta; nhưng khi thật sự thấy sắp cưới thì lại cảm thấy mình bị thua thiệt.

"Ôi chao, đã nói với bà là ưng mắt rồi, với sắc đẹp của thanh niên trí thức Tô, nếu bà là đàn ông thì bà không thèm sao? Cơ thể trắng nõn nà như là đậu hũ, nhìn đã thấy đẹp chứ đừng nói sờ.”

"Chuyện này, tắt đèn rồi, chẳng phải đều giống nhau.”

"Bà vậy là không hiểu rồi." Bà thím cười gian một tiếng, hiển nhiên là có vài chuyện xưa.

Bà thím này là một người có làn da xem như trắng trong cả nhóm các bà thím.

"Về phương diện đó sướng là được rồi, không cần làm việc, nhưng sẽ không chết đói."

"Lục Trường Chinh là sĩ quan, trợ cấp mỗi tháng không ít đâu, sẽ quan tâm một ít điểm công tác này sao? Phương diện kia sung sướng là được rồi."

"Cậu ấy mấy năm mới về một lần, đây không phải là thua thiệt."

"Cần bà phải nhọc lòng giùm sao, người ta không biết dẫn đi theo quân à? Tôi nghe người ta nói, những người làm lính, phương diện kia đều mạnh mẽ, thanh niên trí thức Tô nhìn yếu đuối quá, cũng không biết có chịu được hay không."

Nhóm bà thím cười vang, chủ đề cũng dần dần thầm kín hơn nữa.

"Cô ấy chịu được hay không tôi không biết, nhưng bà thì khẳng định sẽ chịu được, tôi nghe Bát Hương kể, cô ấy sau khi đi ngang qua phòng của bà, âm thanh đó…”

"Hay lắm, tôi đang thắc mắc không biết là do ai loan tin, hóa ra là đồ khờ khạo không giữ mồm miệng."

"Mau nói về cặp vợ chồng nhà bà đi…”

...

Lục Trường Chinh đi ngang qua một con đường nhỏ khác, vừa vặn nghe thấy chủ đề thầm kín của các bà thím đang nói, không khỏi có chút xấu hổ.

Có điều ngẫm lại thì cảm thấy lời mấy thím nói cũng có lý. Một người vợ tốt như vậy để ở trong nhà thì quả thật có chút thua thiệt, vẫn phải mau chóng nghĩ biện pháp để cô theo quân mới được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp