[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 29


3 tuần

trướctiếp

Cuối cùng, Lục Quốc Bình không lay chuyển được Tô Mạt, thế là phân cho cô ba phân đất. Lục Quốc Bình áng chừng, bấy nhiêu đây đã cực hạn của cô rồi, nói không chừng chờ lát nữa hơn phân nửa vẫn phải chờ anh Trường Chinh tới nhổ.

Chờ sau khi Lục Quốc Bình đi, Tô Mạt bắt đầu ngồi xổm xuống nhổ đậu phộng.

Cô áp sát mặt đất bắt đầu nắm thân cây đậu phộng, hấp thu năng lượng hệ Mộc ẩn trong đất đang đi lên. Ngay từ đầu có mấy bụi không nắm vững góc độ nên hút hơi khô héo, những bụi sau này thì dần dần nắm vững được góc độ nên đại khái sẽ hấp thu một phần ba năng lượng của mỗi gốc, thế này thân cây đậu phộng sẽ trông không quá khác biệt, coi như trông hơi khô héo chút thì người khác nhìn vào cũng sẽ tưởng rằng là do phơi nắng.

Tô Mạt vừa hấp thu năng lượng, vừa nhổ. Lúc đầu, mảnh đất Lục Quốc Bình phân cho Tô Mạt là đất cát tương đối dễ nhổ. Thân cây đậu phộng sau khi bị Tô Mạt hấp thu năng lượng thì lực bám của rễ cây đã không còn bám chắc như trước nữa, lúc nhổ lên sẽ càng dễ dàng.

Rất nhanh, Tô Mạt đã nhổ được một mảnh đất rộng.

Chờ đến lúc Lục Quốc Bình đã nhổ đậu phộng được một lát, ngừng lại quan sát các đội viên có lười biếng hay không mới phát hiện Tô Mạt đã nhổ được một mảnh đất rộng, trông không kém mình bao nhiêu.

Tiểu đội trưởng thời bây giờ không dễ làm thế. Không chỉ phải làm người dẫn đầu tạo được sự tích cực của đội viên, làm việc vừa nhanh vừa tốt, còn phải giám sát các đội viên làm việc, phòng ngừa có người lén dùng mánh lới, tổn hại tài sản tập thể.

Mỗi ngày đều là người đến sớm nhất, đi cuối cùng.

Lục Quốc Bình cũng là bởi vì làm việc vừa nhanh vừa tốt nên mới được các thôn dân đề cử làm tiểu đội trưởng.

Lục Quốc Bình không dám tin trừng mắt nhìn, phát hiện quả thật là cô đã nhổ được một mảnh đất rộng.

Chẳng lẽ vừa rồi anh Trường Chinh có tới đây?

Nhưng cậu ấy ngó nghiêng ngó dọc cũng không phát hiện cái bóng của Lục Trường Chinh đâu.

Mà trong khoảng thời gian cậu ấy quan sát này, Tô Mạt đã lại nhổ xong một mảnh đất nhỏ, lúc này Lục Quốc Bình mới tin tưởng, thật sự là chính tay Tô Mạt nhổ.

Lục Quốc Bình khiếp sợ!

Anh Trường Chinh của cậu ấy thật là lợi hại, đến bây giờ chỉ mới mấy ngày thôi mà một phần tử lao động thụt lùi đã được anh cải tạo thành phần tử lao động tích cực.

Thế này nếu là anh Trường Chinh của cậu ấy trở về làm đại đội trưởng, chỉ sợ đại đội bọn họ sớm đã là đại đội tiên tiến.

Chờ đến khi Lục Trường Chinh tới, phát hiện Tô Mạt vậy mà đã nhổ một mảnh đất rộng thì có chút không dám tin, bước nhanh đi tới thấp giọng hỏi: "Vợ ơi, cả mảnh đất này đều là em nhổ à?”

Lục Trường Chinh khẽ lại gần, Tô Mạt lập tức dừng hấp thu năng lượng.

"Đúng thế, sao vậy?"

"Vợ anh thật lợi hại." Lục Trường Chinh vội.

Thật sự là nhìn người không thể xem bề ngoài mà, anh vốn cho rằng cô thuộc dạng nũng nịu, không phải người phù hợp làm việc nhà nông, nhưng bây giờ anh thấy tốc độ nhổ của cô không hề chậm hơn mẹ anh.

"Em không cần anh giúp em nhổ, anh giúp em gánh đậu phộng đến sân phơi gạo của bộ đại đội đi."

Nhổ đậu phộng cũng không phải chỉ nhổ lên là xong, còn phải gánh đậu phộng đến sân phơi gạo để các bà thím lựa hạt đậu. Thân cây đậu phộng cũng phải giữ lại, vào mùa đông sẽ cho con lừa và trâu của đội sản xuất ăn.

Rất nhanh Lục Trường Chinh đã bó đậu phộng trên đất thành mấy bó, hai đầu đòn trúc mỗi đầu gánh một bó, đảm nhận gánh về bộ đại đội, tốc độ phải nói là rất lưu loát.

Người em mê anh trai Lục Quốc Bình thấy vậy thì trong lòng lại khen ngợi một trận.

Anh Trường Chinh của cậu ấy thật đúng là làm gì cũng là hạng nhất.

Lục Quốc Bình bó đậu phộng của mình thành bó, cũng gánh lên vai rồi đuổi theo Lục Trường Chinh.

Thấy đã có người lần lượt gánh đậu phộng trở về, bọn nhỏ đã ở trong thôn chờ từ lâu bèn cầm theo giỏ trúc xuất phát.

Nhổ đậu phộng, trong đất chắc chắn sẽ sót lại một chút, bọn nhỏ sẽ vào vườn đậu phộng nhặt số đậu còn thừa này. Đậu phộng đã nhặt có thể mang tới đại đội để đổi điểm công tác, cũng có thể mang về cho nhà mình ăn.

Trước đó sẽ có vài thím cố ý bỏ sót một ít đậu phộng lại để con cái nhà mình nhặt, về sau sau khi phạt nặng mấy lần thì hành vi bòn rút của chủ nghĩa xã hội mới dần dần biến mất.

Chưa tới mười giờ, ba phân đất Tô Mạt phụ trách đã được nhổ hết.

Tô Mạt hút năng lượng tới trưa, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, tràn đầy sức sống. Với kinh nghiệm của Tô Mạt, dị năng hiện tại của cô hẳn đã được xem là chính thức bước vào sơ kì cấp một.

Dị năng sơ kì cấp một trong một lần có thể thúc đẩy sinh trưởng một hạt giống rau quả, từ hạt giống đến chín.

Tô Mạt thấy Mã Tiểu Quyên ở xa xa vẫn chưa nhổ được một nửa, bèn đi qua giúp cô ta, thuận tiện lại hít một chút năng lượng.

Mặc dù Tô Mạt không định tiếp xúc quá nhiều với nhóm thanh niên trí thức, nhưng sau hai ngày chung đụng, cô rất thích Mã Tiểu Quyên.

Nhìn thì cẩu thả, nhưng thật ra là người cởi mở hào phóng, còn có chừng mực, là một người có thể kết giao.

Cô cũng không thể không có một người bạn nào, kết giao với Mã Tiểu Quyên cũng không tệ.

Số diện tích Mã Tiểu Quyên được phân cũng là ba phân đất.

Nhổ đậu phộng, một phân đất là một điểm công tác.

Thật ra nhổ đậu phộng cũng không khó, chỉ cần nhổ thôi, những tay có kinh nghiệm một ngày có thể nhổ một, hai mẫu đất, phần khó khăn là gánh đậu phộng trở về. Bởi vì phần lớn khu đất trồng đậu phộng đều cách xa đại đội, là nơi không thích hợp trồng lương thực. Cho nên mỗi khi nhổ đậu phộng sẽ mất một nửa thời gian để gánh về.

Mã Tiểu Quyên đã sớm phát hiện Tô Mạt nhổ rất nhanh, chỉ là hai người cách xa nhau, cô ta không tiện hô to gọi nhỏ. Hiện tại Tô Mạt đã tới, lập tức sáp lại hỏi: "Người chị em tốt, mau nói bí quyết nhổ đậu phộng của cậu là gì đi, sao cậu nhổ nhanh như vậy?"

"Làm gì có bí quyết nào, chỉ dùng sức nhổ thôi." Tô Mạt nói rồi kéo một gốc thân cây đậu phộng, dùng sức nhổ, ngay sau đó lập tức nhíu mày.

"Mảnh đất này của cậu cứng hơn mảnh đất của tớ, mảnh đất của tớ dễ nhổ hơn chút.”

"Đệt! Hóa ra là vậy. Tớ đã nói sao mấy thím đó nhổ nhanh vậy được, hóa ra là được phân đất dễ nhổ." Mã Tiểu Quyên tức giận.

Thế này là ức hiếp cô ta từ bên ngoài tới?

Cô ta quyết định, chờ sau khi mùa thu hoạch kết thúc, cô ta nhất định phải nịnh bợ đại đội trưởng và tiểu đội trưởng cho tốt, để bọn họ về sau cũng phân cho cô ta mảnh đất dễ thu hoạch.

Mặc dù cô ta không dựa vào điểm công tác để sống, nhưng bất kể là ai cũng không muốn cứ làm phần tử lạc hậu mãi, không phải sao!? Trước kia còn có Tô Mạt hạng chót, hiện tại Tô Mạt không hạng chót nữa, hạng chót là cô ta.

"Cậu gánh đậu phộng trở về trước đi, tôi giúp cậu nhổ, làm xong sớm một chút về nghỉ ngơi sớm một chút." Tô Mạt thúc giục.

Mã Tiểu Quyên chỉ đành khốn khổ đi bó đậu phộng.

Vì gánh mấy hoa mầu này, bờ vai của cô ta đã bị mài trầy trụa, rất đau.

Cô ta bỗng nhiên rất hâm mộ Tô Mạt vì có người yêu có thể giúp gánh đậu phộng.

Cô ta có cần tìm người yêu, để người yêu cũng hỗ trợ gánh đồ không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp