[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 31


3 tuần

trướctiếp

Sau khi nhặt đậu phộng trở về, Mã Tiểu Quyên phát hiện Tô Mạt đã nhổ hơn một phần ba phân nửa đậu phộng của cô ta còn sót lại, không khỏi giật mình.

Sao Tô Mạt lại thay đổi lợi hại như vậy?

Chẳng lẽ vì có người yêu, nên tràn đầy nhiệt tình sao?

Hay vì sau này sắp cắm rễ ở nông thôn, vì thế bắt đầu làm việc tích cực?

Mã Tiểu Quyên nghĩ tới tương lai, không khỏi có phần đồng tình với Tô Mạt.

Tô Mạt thấy Mã Tiểu Quyên trở về, đã gần mười một giờ, bèn nói: "Tiểu Quyên, tớ nhổ sắp xong rồi, hôm nay đến lượt chúng ta nấu cơm. Còn lại buổi chiều nhổ tiếp."

Trong ngày mùa thu hoạch, bình thường buổi sáng làm việc lúc sáu giờ, kết thúc lúc mười hai giờ. Buổi chiều bắt đầu làm việc lúc một giờ ba mươi, sáu giờ tan việc.

Bởi vì giữa trưa thời gian tương đối gấp, bình thường đến lượt thanh niên trí thức nào nấu cơm, khoảng mười một giờ rưỡi người đó sẽ báo với tiểu đội trưởng rồi về nấu cơm.

Dù sao nhiệm vụ hằng ngày cũng đã sắp xếp xong, buổi sáng không làm kịp thì buổi chiều tiếp tục làm cũng được, ngày thường tiểu đội trưởng sẽ không nói gì.

Mã Tiểu Quyên mạnh mẽ gật đầu, Tô Mạt đã nhổ giúp cô ta rất nhiều, nói không chừng buổi chiều cô ta sẽ nhổ ít đi một phần, một ngày có thể kiếm được bốn điểm.

Ở bên kia, sáng nay Lý Nguyệt Nga cũng nhổ xong bốn điểm, cột đậu phộng thành một bó để lại cho Lục Trường Chinh, bà ấy chạy về nhà nấu cơm.

Bà ấy đã tìm được bốn thím quen biết, cùng đến viện thanh niên tri thức để cầu hôn, lại kêu thêm chủ nhiệm phụ nữ trong thôn.

Giữa trưa, phải mời những người giúp đỡ này ăn một bữa cơm đơn giản.

Món chính có bánh bao hấp tối qua, lại nấu thêm một ít cháo gạo là được.

Nghe thằng ba nói sáng nay nó cắt hai kí thịt về, vậy lấy một kí thịt hầm với cải trắng, ớt xanh xào trứng, lại dùng mỡ heo xào thêm hai dĩa rau xanh, làm vậy xem như cũng có thể diện.

Lý Nguyệt Nga vừa nấu cơm xong, những thím kia đã tới. Bọn họ biết phải đi giúp đỡ nên tan làm về sớm, có người còn cố ý về nhà thay quần áo khác.

Lý Nguyệt Nga vội mời mọi người vào bàn, dọn đồ ăn của người trong nhà sang một bên, sau đó dọn đồ ăn cho những người giúp đỡ này ăn trước.

Ăn cơm xong, Lý Nguyệt Nga lại thay một bộ đồ mới bảy mươi phần trăm, không có mảnh vá nào. Lúc này mới xách theo đồ đến viện thanh niên trí thức với những người khác.

Cùng thời gian này, mọi người đang ăn cơm trưa, nhiều người bắt gặp bèn hỏi bọn họ đi đâu, rất nhanh cả thôn đều biết Lục Trường Chinh sắp đi cầu hôn thanh niên trí thức Tô.

Sau khi nghe xong tin tức này, Lý Thúy Hoa vui vẻ ăn thêm hai bát cháo ngô, cuối cùng cũng xong.

Từ nay về sau, Lý Nguyệt Nga sẽ thấp hơn bà ta một bậc.

Lúc Lý Nguyệt Nga và những người khác đến nơi, nhóm thanh niên trí thức vừa ăn uống xong xuôi.

Vì biết trưa nay có người đến cầu hôn, có lẽ sẽ làm phiền đến nhóm thanh niên trí thức, cho nên khi nấu cơm, Tô Mạt cố ý cho thêm sáu quả trứng gà để nấu một nồi trứng xào ớt xanh lớn.

Cắn người miệng mềm, dù đến lúc đó lỡ thật sự quấy rầy, bọn họ cũng không nói gì.

"Ôi, mọi người đang ăn cơm à?" Người lên tiếng là Lục Quế Lan, chủ nhiệm hội phụ nữ trong đại đội. Lúc nãy ăn cơm đã nói, hôm nay bà đến làm bà mai.

Nhóm thanh niên trí thức khác thấy chủ nhiệm phụ nữ dẫn theo vài thím đến viện thanh niên trí thức của bọn họ, ai nấy đều sửng sốt.

"Mới ăn xong, chủ nhiệm Lục có chuyện gì không?" Người quản lý viện thanh niên trí thức Mã Kiến Dân đứng dậy lên tiếng hỏi.

"Có việc, có việc vui." Lục Quế Lan cười nói: "Hôm nay chúng tôi đến đây là thay đồng chí Lục Trường Chinh cầu hôn với đồng chí Tô Mạt."

"À, à, mời ngồi!"

Sau một hồi bối rối, Mã Kiến Dân bảo những nhóm thanh niên trí thức thu dọn bàn cơm, để các thím ngồi xuống.

Tiếp theo, lại đi làm chút gì đó để tiếp đãi bọn họ.

Trời ạ! Ai đến giúp anh ta một tay đi! Một chàng trai trẻ tuổi chưa lập gia đình như anh ta, hoàn toàn không biết xử lý chuyện này như thế nào.

Sau khi ngồi xuống, Lý Nguyệt Nga đặt rổ xách theo lên bàn.

Tô Mạt lấy sáu bát sạch trong tủ, xách theo ấm trà sắt lớn của nhóm thanh niên trí thức, rót đầy nước mỗi bát, bưng cho mỗi thím.

"Mời các thím uống nước." Tô Mạt cười nói.

Tô Mạt biết lúc này mọi người thích uống ngọt, cô đã nấu xong một bình nước chè trong ấm thiết lớn của thanh niên trí thức, chỉ là vừa rồi còn nóng nên không ai uống, chưa ai phát hiện ra mà thôi.

Ấm trà sắt có hai ấm, tủ bát và một bộ chén đũa, mấy nồi nấu thức ăn đều do lúc trước đại đội sản xuất chuẩn bị cho viện thanh niên trí thức. Chỉ là mỗi khi ăn cơm nhóm thanh niên trí thức đều xài đồ của mình, ít khi dùng chén đũa ở chỗ này.

Có thím bưng nước lên nhấp một ngụm, hai mắt lập tức sáng lên, lén nói với một thím khác: "Là nước chè."

Vài thím nghe là nước chè, rối rít bưng lên uống một ngụm.

Xem ra thanh niên trí thức Tô này cũng là người hiểu chuyện, nhìn ánh mắt cô sáng ngời, không hề nhăn nhó mà thoải mái tiếp đón bọn họ, chắc hẳn cô cũng không tệ.

Lý Nguyệt Nga lén quan sát Tô Mạt, thấy cô làm việc ung dung, thoải mái, hào phóng, trong lòng xem như cũng hài lòng.

Mặc dù viện thanh niên trí thức rộng rãi, nhưng một đám người như vậy cũng có chút chật chội. Vài thanh niên trí thức nhân cơ hội trở về phòng, chỉ còn lại Mã Kiến Dân, năm nữ thanh niên trí thức và sáu thím.

"Thanh niên trí thức Tô, đồng chí Lục Trường Chinh nói hai người cùng mục tiêu cách mạng, hy vọng có thể sớm kết thành tình hữu nghị cách mạng, không biết cô có ý gì không?" Lục Quế Lan hỏi.

"Tôi nghe theo sự sắp xếp của chủ nhiệm Lục." Tô Mạt cười thẹn thùng.

Nụ cười trên mặt Lục Quế Lan càng sâu hơn, nhờ bà sắp xếp chính là đồng ý.

"Tôi nghĩ cô và đồng chí Lục Trường Chinh vô cùng xứng đôi, nếu mục tiêu cách mạng thống nhất thì nên sớm kết duyên vợ chồng, cùng nhau tiếp tục tham gia cách mạng."

"Được, đều nghe theo chủ nhiệm Lục." Tô Mạt cười đồng ý.

Chủ nhiệm Lục lại nói vài câu chính thức với Tô Mạt, cuối cùng lại trích hai câu nói của chủ tịch, chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.

Tô Mạt đều ngoan ngoãn trả lời.

Cuối cùng, Lý Nguyệt Nga lên tiếng: "Ở nông thôn chúng tôi không có nhiều quy tắc, hai đứa ở bên nhau thì cố gắng sống hạnh phúc là được. Một lát nữa con chia đồ trong giỏ này cho mọi người, để cùng hưởng niềm vui."

Sau đó bà ấy móc một túi lì xì thật dày từ trong túi ra đưa cho Tô Mạt: "Người nhà không ở bên cạnh, ông Lục nhà bác cũng không bạc đãi con, hình thức cần có đều sẽ cho con. Đây là tiền hỏi cưới, con cứ nhận lấy, mình xem như sự sắp xếp của người nhà."

Tô Mạt không ngờ lại có tiền hỏi cưới, hơn nữa còn rất dày, cũng không ít tiền, thoáng chốc không biết có nên nhận hay không.

Lý Nguyệt Nga thấy Tô Mạt không nhìn, kéo tay cô qua, đặt vào tay cô.

"Cầm đi, lúc anh cả và anh hai nó kết hôn đều cho tiền hỏi cưới như vậy. Nhưng người nhà con không có bên cạnh, chỉ có thể giao cho con, con bàn bạc với cha mẹ mình là được."

"Dạ, cảm ơn bác." Đối phương đã nói đến vậy, Tô Mạt bèn nhận lấy.

"Vậy được, sau ngày mùa thu hoạch mọi người đều mệt mỏi, chúng ta nên về thôi, không làm phiền mọi người nghỉ ngơi. " Lý Nguyệt Nga làm việc rất mạnh mẽ dứt khoát, làm xong thì ra về.

"Uống thêm chén nước đi ạ." Tô Mạt vội vàng rót thêm chén trà cho các thím.

Các thím uống xong, định đứng dậy ra về.

Bữa cơm hôm nay xem như hời rồi, không cần tốn nhiều công sức, cũng chẳng cần nói nói gì, còn có nước chè uống.

Tô Mạt thấy bọn họ định rời đi, nghĩ đến những lời Lý Nguyệt Nga nói, lấy đồ ra chia cho mọi người một phần, thấy trong giỏ có hai phần, thì cô lấy một phần ra sau đó trả giỏ cho Lý Nguyệt Nga.

"Bác ơi, cháu không hiểu tục lệ bên này, làm phiền bác giúp cháu chia cho các thím một phần."

Lý Nguyệt Nga thấy Tô Mạt biết cách làm người, lại rộng rãi nên vui vẻ nhận lấy.

Nếu nhà gái không đưa quà lại, lúc trở về bà ấy phải đưa thêm cho mỗi người hai xu tiền, bây giờ có quà đáp lễ thì không cần nữa.

Các thím nghe có quà đáp lễ cũng rất vui, tất cả đều khen Tô Mạt mấy câu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp