[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 28


3 tuần

trướctiếp

Giọng Liễu Bình rất lớn, trong dãy nhà có điều kiện cách âm kém này đã có hàng xóm bắt đầu chú ý.

"Liễu Bình, chú ý thái độ của con, chức vụ không có cao thấp sang hèn, chỉ có phân công khác biệt, thanh niên trí thức xuống nông thôn cũng là vì cống hiến cho chủ nghĩa xã hội." Liễu Quảng Anh lập tức cứu chữa lời này, miễn cho bị người có lòng lợi dụng.

Liễu Bình vẫn có hơi không thể chấp nhận, nóng nảy đi qua nắm tay Liễu Quảng Anh.

"Cô, thanh niên trí thức kia có bối cảnh gì? Có phải là con gái của cán bộ tai to nào hay không?"

"Cô nào biết được, hiện tại cô còn không biết thanh niên trí thức kia tên gì."

"Vậy sao cô biết bọn họ đã bắt đầu hẹn hò?"

Liễu Quảng Anh chỉ đồ trên bàn, nói: "Ầy, mấy món đồ này là mẹ của Lục Trường Chinh người ta xách đến phòng làm việc của cô, nhờ cô mang sang bồi tội cho nhà các con. Việc này cũng là chính miệng bà ấy nói, nghe giọng điệu của bà ấy, qua mấy ngày nữa hẳn là sẽ tổ chức làm đám cưới."

"Sao lại nhanh như vậy?" Liễu Bình bị đả kích lớn.

"Nhà bọn họ, vốn là đã vội vã kết hôn." Lúc Liễu Quảng Anh tới cửa bàn chuyện cũng biết chút tình huống.

Là bởi vì sức khỏe của Lục Bá Minh nên nhà họ Lục cũng gấp gáp kết hôn, cho nên Liễu Quảng Anh mới nhận ra việc này là mười phần chắc chín.

"Cô, cô có thể giúp con điều tra thêm về hồ sơ của thanh niên trí thức đó không? Trừ phi cô ta giỏi hơn con, nếu không con không cam tâm."

"Không cam tâm thì con còn có thể làm gì? Vi phạm vấn đề hành xử tác phong, đi phá hư quan hệ của người ta?" Liễu Quảng Anh tức giận.

"Cô, cô giúp con tra với, nếu không con tự đi đại đội bọn họ hỏi." Liễu Bình cuộn chặt hai tay, vẻ mặt cố chấp.

"Con gái, được rồi, mẹ tìm người tốt hơn cho con." Chị dâu Liễu tranh thủ bước lên khuyên.

Bọn họ cũng không phải loại người không có lý lẽ.

Nếu như đã yêu đương xong xuôi nhưng đổi ý trước khi kết hôn, vậy bọn họ sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Nhưng cặp này còn chưa bắt đầu xem mắt, người ta còn cầm theo quà tới cửa bồi tội, bọn họ đúng là không tiện nói gì.

"Không!"

Dáng vẻ cố chấp của Liễu Bình khiến chị dâu Liễu và Liễu Quảng Anh giật nảy mình. Liễu Mai ở một bên đã nhìn không nổi nữa, mở miệng nói.

"Chị, được rồi, đã nói lên hai người không có duyên phận. Trong huyện có không ít đồng chí ưu tú, chúng ta xem mắt người khác.”

"Em câm miệng cho chị! Nếu không phải vì em sao chị phải gấp gáp bận bịu gả mình đi như thế?"

Liễu Bình chửi Liễu Mai, sắc mặt dữ tợn: "Thấy chị không thể xem mắt nữa, có phải em rất vui mừng không?”

Nói xong, cơm cũng không ăn, vọt thẳng vào phòng, đóng mạnh cửa.

Liễu Mai không hiểu sao bị chửi, vẻ mặt buồn rầu.

"Mẹ, mẹ nhìn chị con kìa.”

"Tâm trạng của chị con không tốt, con nhịn một chút." Chị dâu Liễu chỉ có thể an ủi con gái nhỏ thế này.

Chỉ là bà ấy không ngờ Liễu Bình vậy mà thích kiểu người như Lục Trường Chinh.

Hai vợ chồng anh cả Liễu chị dâu Liễu liếc nhau một cái, vẻ mặt khó xử nhìn Liễu Quảng Anh.

Liễu Bình đã bị bọn họ chiều hư từ nhỏ, chuyện muốn làm nhất định phải làm bằng được, nếu không làm được thì không chắc sẽ náo loạn cỡ nào.

Hồ sơ thanh niên trí thức kia ở công xã Hồng Kỳ, Liễu Quảng Anh điều tra xem thử cũng không phải việc khó.

Cuối cùng Liễu Quảng Anh cũng thỏa hiệp: "Được, ngày mai em sẽ điều tra thử xem."

Thật ra, sở dĩ Liễu Bình kích động như vậy ngoài vì thích Lục Trường Chinh thì còn bởi vì anh là hi vọng cuối cùng của cô ta.

Lúc Liễu Bình vừa mới tiến vào đoàn văn công, quả thực dựa vào giọng ca êm tai mà thành trụ cột. Nhưng mấy năm nay cô ta không thể rèn luyện tốt nghệ thuật hát của mình, dần dần bị người mới thay thế, đang nằm ở rìa nguy hiểm rồi.

Hơn nữa tính tình cô ta cao ngạo, quan hệ với những người khác bên trong đoàn cũng không tốt gì mấy. Cho nên, bên trong danh sách xuất ngũ đoàn năm nay rất có thể sẽ có tên của cô ta.

Trong hai chị em, Liễu Bình luôn luôn là người ưu tú. Cô ta không dám tưởng tượng, một khi cô ta bị xuất ngũ trở về, người trong nhà sẽ nhìn nhận cô ta thế nào?

Nếu cô ta có thể gả cho Lục Trường Chinh, thế thì rất có thể cô ta sẽ không bị xuất ngũ. Dù thật sự bị xuất ngũ, cô ta cũng là phu nhân sĩ quan, vẫn là người ưu tú nhất.

Cho nên, sau khi hỏi thăm rõ ràng Lục Trường Chinh không có người yêu, cô ta bèn bảo người trong nhà đi giúp cô ta bàn chuyện.

Vốn cho rằng sự việc sẽ có bước ngoặt, nào ngờ chỉ trong chớp mắt, mọi hi vọng đã tan biến.

Ngày hôm sau, Tô Mạt thay đổi bộ đồ lao động màu lam, mang giày quân đội, bắt đầu đi làm việc với nhóm thanh niên trí thức.

Hôm nay vẫn là nhổ đậu phộng, nghe ý của đại đội trưởng thì số lượng đậu phộng cũng không nhiều, làm ba ngày là đã xong. Sau đó là phơi nắng vận chuyển vào kho, tiếp sau nữa là nộp thuế nông nghiệp, kết toán điểm công tác, phân lương thực chia tiền, mổ heo chia thịt.

Tóm lại sau khi được đại đội trưởng động viên nhẹ như thế, các thôn dân vốn dĩ đã mệt không chịu nổi vì thu hoạch mùa thu hơn một tháng đã lại bắt đầu sung sức, ai nấy đều nhiệt tình vô cùng.

Dù sao nông dân làm quanh năm suốt tháng chỉ là vì lúc phân lương thực và chia tiền. Hơn nữa năm nay đại đội có thu hoạch lớn, điểm công tác của đại đội sản xuất bọn họ hẳn là rất đáng giá.

Không ít các thím lớn tuổi đã thảo luận chờ được chia tiền rồi thì nên đặt mua cái gì trên đường về.

Khi đi ngang qua một sân phơi gạo khác của đại đội, Tô Mạt phát hiện một đám đàn ông đang cầm một thứ có phần giống chân vịt của thợ lặn, đang đánh tới đánh lui rơm rạ trên đất, còn có mấy ông chú bận rộn kéo con lừa lôi cối xay đá, đang kéo vòng tròn.

Tô Mạt có chút tò mò, chẳng lẽ đây chính là đập lúa mạch trong truyền thuyết?

Thế là bèn nhỏ giọng hỏi Mã Tiểu Quyên: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

Đúng lúc đó một bà thím thính tai ở bên cạnh nghe thấy, mở miệng giải thích: "Bọn họ đang đập lúa mạch, phải đập lúa mạch trước, sau đó phơi khô bỏ vào túi mới nhập kho."

"Thứ bọn họ đang cầm là cái gì? Đánh vậy có thể đánh rớt hết hạt sao?”

"Đó gọi là dụng cụ vụt lúa mạch. Đập lúa mạch làm gì dễ dàng vậy, phải dùng dụng cụ vụt lúa mạch đập rớt hết hạt trên thân cây xuống trước, sau đó lựa hết cỏ lúa mạch trong đó, sau đó lại tiếp tục đập, tiếp tục lựa. Chờ thân cỏ lúa mạch đã lựa ra sạch sẽ, còn phải dùng xẻng rê gỗ để hất vỏ lúa mạch và cây cỏ rơi xuống, chỉ thừa lại hạt lúa mạch no tròn mới có thể mang đi phơi." Bà thím nhiệt tình giải thích.

"Thật sự là vất vả quá!" Mã Tiểu Quyên cảm thán.

"Năm nay lúa mạch sinh trưởng tốt, vất vả chút cũng không sao. Chỉ sợ nhất là không phát triển tốt, vậy thì uổng công khổ cực quanh năm suốt tháng rồi." Bà thím cười nói, hiển nhiên rất hài lòng với thu hoạch năm nay.

Đến nơi, tiểu đội trưởng bắt đầu phân phối nhiệm vụ, Tô Mạt là người được phân cuối cùng.

Nhìn miếng đất nhỏ trước mắt, Tô Mạt trợn mắt hốc mồm.

Mặc dù cô không nhạy bén với đơn vị tính toán những mẫu đất như đơn vị mẫu hay phân đất[1] các thứ nhưng cũng nhìn ra được, mảnh đất này chắc chắn không hơn một phân đất.

[1] Một mẫu đất là 666m^2, 1 mẫu đất = 10 phân đất.

Một mẫu đất là 666m^2, 1 mẫu đất = 10 phân đất.

"Tiểu đội trưởng, vì sao phần tôi ít như vậy?"

Tiểu đội trưởng Lục Quốc Bình lúng túng gãi đầu một cái: "À ừm, anh Trường Chinh bảo tôi đừng phân cho cậu nhiều như vậy."

Lục Quốc Bình từ nhỏ đã là người hầu của Lục Trường Chinh, cực kỳ nghe lời anh. Dù là Lục Trường Chinh đi làm lính rồi nhưng cậu ấy gặp chuyện cũng sẽ viết thư để hỏi ý kiến Lục Trường Chinh.

Tô Mạt: ...

"Cậu đừng nghe anh ấy, cậu nên phân chia thế nào thì cứ phân chia thế ấy, nếu không thì chỉ có ngần ấy đất, tôi làm sao kiếm điểm công tác."

Nói đùa, cô vẫn đang chờ hút năng lượng đây, chỉ có bấy nhiêu đó thì còn không bằng đi sang bên cạnh nhổ cỏ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp