[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 27


3 tuần

trướctiếp

“Hôm nay em ấy chuẩn bị đi mua bông, em ấy không hiểu tập tục chỗ chúng ta, mẹ cũng đâu phải không biết bông ở trên thành phố khan hiếm cỡ nào, em ấy sợ không chuẩn bị sớm, đến lúc cần lại không có mà mua. Vừa hay con nhớ ra công xã của chúng ta có phường tập thể, nên qua đó hỏi, có thể làm được nên đặt luôn rồi, đi đi lại lại mất công.” Lục Trường Chinh giúp vợ mình tẩy trắng một cách hoàn mỹ.

“Đúng rồi, chúng con định sớm ngày tổ chức hôn lễ. Mẹ ơi, ngày mai mẹ gọi mấy thím có mối quan hệ tốt cùng đến viện thanh niên trí thức dạm ngõ nhé.

Đợi đơn xin kết hôn được duyệt, chúng con sẽ đi nhận giấy kết hôn.”

Lý Nguyệt Nga tức tới phì cười, thật sự bị bà ấy đoán trúng rồi. Cái gì con trai bà ấy cũng sắp xếp đâu ra đó rồi. Nói dạm ngõ là dạm ngõ liền, thời này thật quá đơn giản, nếu như là trước kia, có thời gian chuẩn bị cũng không đủ.

“Bảo mẹ ngày mai đi dạm ngõ, vậy những thứ cần chuẩn bị con chuẩn bị xong rồi hả?”

Lục Trường Chinh sững người: “Cần cái gì? Sáng sớm ngày mai con đi mua.”

“Muốn làm lấy lệ hay là nở mày nở mặt?” Lý Nguyệt Nga hỏi.

“Đương nhiên là nở mày nở mặt rồi.”

Thôi xong, con trai mê vợ như điếu đổ rồi.

“Vậy mua 2 cân trứng, 2 cân kẹo trái cây, 2 cân táo đỏ nhé.”

Lục Trường Chinh gật đầu.

“Tiền nạp tài làm theo như đã nói hay sao?” Hôm đó bà ấy nói chuẩn bị hai trăm.

“Con cho mẹ thêm hai trăm, tiền nạp tài bốn trăm đi.”

“Cho nhiều vậy hả?” Lý Nguyệt Nga suýt chút nhảy cẫng lên.

Tiền nạp tài hai trăm là con số cũng không nhỏ đối với dân thành phố, cho đến bốn trăm chỉ sợ con cái nhà quan lớn cũng chưa chắc nhận được.

Bỗng nhiên, Lý Nguyệt Ngã nghĩ đến chuyện gì đó: “Có phải nhà con bé xảy ra chuyện gì không, cần dùng đến tiền?”

“Mẹ này, nghĩ đi đâu vậy.” Lục Trường Chinh bất lực.

Chỉ là do mẹ anh còn chưa dạm ngõ, nên anh không thể nói là vợ anh đã chuẩn bị rất nhiều của hồi môn, tránh mẹ có ấn tượng không tốt.

Cho nên, đây là khác biệt về cách nghĩ.

Trong suy nghĩ của người trẻ tuổi, chỉ cần đôi bên bàn bạc xong là có thể bắt đầu chuẩn bị, nhưng ở thập niên, vẫn phải đi theo lễ nghi.

“Sắp kết hôn rồi, con đã hỏi rõ tình trạng gia đình con bé chưa? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Có ảnh hưởng đến con không?” Lý Nguyệt Nga có chút lo lắng, con trai bà ấy không dễ gì mới đi được đến ngày hôm nay, cả người anh đầy vết sẹo, chỉ nghĩ thôi bà ấy đã xót.

“Không có chuyện gì lớn đâu, con không bị ảnh hưởng gì đâu, bác cả người ta còn là sư đoàn trưởng trong quân đội đó.” Lục Trường Chinh không định kể quá nhiều, tránh cha mẹ lo lắng.

Lý Nguyệt Nga nghe thấy trong nhà đàn gái có người làm quan lớn, cũng yên tâm, không ảnh hương con trai bà ấy thì tốt.

“Vậy còn cha mẹ con bé?”

“Cha em ấy là giảng viên đại học, mẹ em ấy làm trong xưởng thực phẩm.” Trên đường về, Tô Mạt có nói qua tình hình gia đình cho Lục Trường Chinh hiểu.

Giảng viên, ôi chẳng trách, thời đại này ai làm giảng viên cũng rất dễ xảy ra chuyện, nói không chừng là bị học sinh khiếu nại.

Trong lòng Lý Nguyệt Nga có chút đồng tình hoàn cảnh gia đình ông bà thông gia.

Sau khi tan việc trở lại viện thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức thấy Tô Mạt đang xào rau thì đều rất vui vẻ, nhưng ngửi thử không ngửi thấy mùi vị thịt thì lại có chút thất vọng.

Ngược lại là Mã Tiểu Quyên hào hứng chạy tới: "Tô Mạt, đã mua đồ chưa?"

Tô Mạt cười cười, đáp: “Đã mua rồi, để trên chăn nệm của cậu đó, phiếu tiền còn thừa sau khi tớ ăn cơm xong sẽ đưa cho cậu.”

"Được!" Mã Tiểu Quyên ném lại một câu, sau đó xông vào phòng như một cơn gió.

Quả nhiên nhìn thấy bên trong chậu rửa mặt tráng men bên trên chăn nệm có đặt hai bao đồ. Khi mở bao lớn ra, luồng hương bánh quy trứng nồng đậm bay tới, Mã Tiểu Quyên vội cầm một miếng lên, dồn vào trong miệng.

Thật sự là thèm chết cô ta mà! Hơn nửa tháng, rốt cuộc cô ta lại được ăn bánh quy trứng rồi.

Trần Lan thấy Mã Tiểu Quyên tiến vào phòng, rửa tay xong cũng đi vào theo.

Mã Tiểu Quyên thấy Trần Lan tiến đến, bèn đưa một gói bánh bọc giấy dầu cho cô ta, nói: “Trần Lan, ăn bánh quy trứng."

Trần Lan nói cám ơn, cầm một miếng bánh bắt đầu ăn, quay đầu trông thấy giỏ trúc thì kêu lên: "Tô Mạt đã mua bao nhiêu món đồ thế?"

Mã Tiểu Quyên ló đầu ra nhìn, không ngờ trên mặt đất đang có một chiếc giỏ trúc lớn, bên trong có đặt không ít thứ, thế nhưng đều bị vải thô che kín mít rồi.

"Quả thực mua không ít, đã chiếm hơn phân nửa giỏ trúc rồi." Mã Tiểu Quyên nói xong, lại tiếp tục vùi đầu ăn bánh quy trứng của cô ta.

"Cũng không biết mua cái gì, sao lại che phủ hết thế.”

"Hiện tại ai mua đồ không che giấu chứ, nếu không trên đường gặp phải bà chim lợn, không may truyền khắp nơi thì ai cũng biết rồi."

Mấy bà mồm miệng chim lợn trong viện quyến thuộc bọn họ, nhà ai mua mấy cọng hành cũng biết rõ ràng.

Bởi vì nguyên nhân từng bị hại nặng nề, Mã Tiểu Quyên căm thù đến tận xương tuỷ hành vi tìm hiểu người khác mua cái gì.

Trần Lan vốn định giật dây Mã Tiểu Quyên xem thử Tô Mạt mua cái gì, thấy đối phương không mắc mưu, chỉ có thể bất đắc dĩ nhếch miệng.

Nhưng bảo cô ta tự xem thì cô ta không dám.

Tô Mạt vốn là trông điều kiện gia đình không tệ, hiện tại lại đang hẹn hò với con trai của bí thư, cô ta không dám đắc tội Tô Mạt.

Nếu không ở nơi nông thôn thế này, nếu cô bảo cha chồng tương lai của cô ta làm khó dễ cô ta, phân cho cô ta khu vực làm việc kém nhất, cô ta có khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Rất nhanh, bên phòng bếp đã bắt đầu gọi ăn cơm, Mã Tiểu Quyên và Trần Lan vội vàng cầm hộp cơm ra ngoài.

Một bên khác, Liễu Quảng Anh khó lắm mới chịu đựng được đến lúc tan tầm. Cầm theo quà biếu, đạp xe đạp đi về phía nhà anh cả của bà ấy, ngay cả nhà cũng không kịp về.

Lúc đến, nhà họ Liễu đang ăn cơm chiều, thấy Liễu Quảng Anh tới còn mang quà theo thì đều rất kinh ngạc.

"Quảng Anh, sao em lại tới đây? Ăn cơm chưa?" Chị dâu Liễu kinh ngạc nói.

"Vẫn chưa, đến nói chút chuyện với các chị." Liễu Quảng Anh thở hồng hộc, để đồ xuống chiếc bàn bên cạnh.

Đạp xe đạp một đường tới đây, lại một hơi lao lên tới lầu bốn. Tuổi tác của Liễu Quảng Anh đã không trẻ nữa, phải hòa hoãn lại.

Điều kiện nhà họ Liễu không tệ, một nhà bốn người đều có tiền lương. Tại huyện Thanh Khê, gia đình họ xem như là một gia đình rất không tồi.

Anh cả Liễu là chủ nhiệm phân xưởng của xưởng cơ khí ở huyện, chị dâu Liễu làm tại xưởng đóng hộp, con gái lớn Liễu Bình đã vào đoàn văn công, con gái nhỏ Liễu Mai cũng làm ở xưởng cơ khí.

Một nhà bốn người ở trong căn nhà lầu hai phòng ngủ, một phòng khách của xưởng cơ khí phân cho, diện tích cũng rộng rãi.

Liễu Mai rót ly nước cho Liễu Quảng Anh, sau đó lấy thêm bộ chén đũa, nói: "Cô, hôm nay nhà gói sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà, còn làm thịt kho tàu, ăn chung một bữa đi.”

Liễu Quảng Anh sau khi uống nước xong thì đặt cái ly xuống: "Khoan không vội ăn, cô tới là nói với nhà mình, buổi xem mắt của Liễu Bình không thành rồi.”

"Cái gì? Sao lại không thành? Đôi này còn chưa xem mắt nhau mà." Sắc mặt cả nhà họ Liễu đổi hẳn.

"Người ta đã tìm được người yêu rồi, không xem mắt nữa."

"Không có khả năng, lúc con trở về còn nghe ngóng thông tin từ người khác, Lục Trường Chinh hoàn toàn chưa có người yêu." Liễu Bình kích động đứng lên.

"Sau khi trở về mới tìm. Cái hôm Lục Trường Chinh trở về, có cứu được một thanh niên trí thức rơi xuống nước trong đại đội bọn họ, kết quả hai người lọt vào mắt xanh của nhau, bắt đầu hẹn hò."

"Lục Trường Chinh bị cái gì thế, nhân vật nòng cốt của đoàn văn công là con không chịu, thế mà ưng một thanh niên trí thức ở nông thôn." Liễu Bình có phần không thể nào chấp nhận được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp