[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 26


3 tuần

trướctiếp

Cất số tiền và phiếu còn lại vào không gian, Tô Mạt đếm lại, còn dư 933.27 tệ.

Cô cần chuẩn bị mua một chiếc xe đạp, nếu không sau này qua huyện sẽ không tiện đi lại. Nhưng cô không còn phiếu nữa, nếu đến chợ đen mua phiếu mua xe đạp thì dự là cũng phải tốn bốn đến năm mươi tệ, cộng thêm tiền mua xe đạp nữa cũng hết hai trăm tệ rồi.

Việc kiếm tiền cần phải nhanh chóng thực hiện mới được.

Nhân lúc còn thời gian, Tô Mạt lấy ra một cuốn lịch, nghiêm túc nghiên cứu. Sau hai ngày, cô chuẩn bị đến bưu điện công xã mua vài tờ báo hôm nay, làm quen với văn phong của thời đại này.

Đợi sau khi kiếm được tiền, sẽ mua một chất bán dẫn, mỗi ngày tìm hiểu chuyện lớn nhỏ các nước.

Cửa phòng của viện thanh niên trí thức không lớn, đêm đến, ánh sáng trong phòng bắt đầu không tốt, Tô Mạt cầm đèn bàn, xem sách một lúc mới cất sách và đèn bàn, chuẩn bị đi làm cơm.

Viện thanh niên trí thức đều luân phiên nấu cơm, hôm nay chắc là đến lượt cánh đàn ông thanh niên trí thức rồi. Chỉ là cơm bọn họ nấu khó ăn quá, Tô Mạt vì muốn ăn ngon, chỉ đành tự mình đi nấu.

Vốn chẳng có gì ngon rồi, lại nấu như kiểu như cho heo ăn, ai mà nuốt nổi chứ.

Khi đám người Tô Mạt mới đến, đại đội mượn của bọn họ 10 cân bột bắp, 20 cân bắp vụn, 30 cân khoai lang. Những thứ mỗi ngày họ ăn đều là rau xanh, chỉ lâu lâu mới có món ớt xanh xào trứng, mà còn là kiểu trứng thì ít ớt xanh thì nhiều.

Tối qua Tô Mạt nấu một bữa cơm, là bữa ăn ngon nhất từ lúc bọn họ xuống tới vùng quê.

Trước tiên Tô Mạt lấy bể bắp vụn bắt đi nấu cháo, bỏ thêm vài miếng khoai lang, lại bốc hai nắm đậu đỏ ra từ trong không gian.

Những thứ này, đợi sau khi dị năng của cô thăng cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể thúc đẩy sinh trưởng, cũng không có gì phải tiếc.

Sau đó đến vườn rau xanh hái vài trái cà tím cùng với ít đậu đũa, nhổ thêm vài cây bắp cải trắng, chuẩn bị làm món đậu đũa chưng cà tím.

Ở nơi khác, Lý Nguyệt Nga cùng với Lục Tiểu Lan đã từ tòa văn phòng công xã đi ra, sau đó cùng đi tới hợp tác xã mua bán.

Vào trưa khi bà ấy mua đồ, nhìn thấy có vài khúc xương cục, không cần phiếu mua hết toàn bộ chỉ tốn 5 hào, bà ấy mua rồi để tạm ở hợp tác xã mua bán, đợi sau khi lo xong việc rồi xách về hầm với bắp cải trắng và khoai tây.

Tuy cục xương không có thịt, nhưng cũng có vị thịt.

Loại thực phẩm này, bình thường đều tiêu thụ trong nội bộ hợp tác xã mua bán, con gái bà ấy làm việc ở đó, nên cũng quen biết bọn họ, nên người ta mới bán cho bà ấy.

Sau khi hai mẹ con từ chỗ hợp tác xã quay về, thấy mấy nhân viên bán hàng xúm lại một chỗ, hình như đang nói chuyện gì đó.

“Ối, mọi người đang nói gì mà vui thế? Nói cho bọn em nghe với.” Lục Tiểu Lan mỉm cười.

“Nói chuyện nhà em đấy.” Là chị gái lúc trước dẫn Lục Trường Chinh và Tô Mạt đến phường tập thể, nói. Những gì cô ta nói là lời hay ý đẹp, không sợ bọn họ biết.

“Ồ? Nói chuyện nhà em hả?” Nụ cười trên gương mặt Lục Tiểu Lan có chút cứng đơ.

Công xã Hồng Kỳ chỉ lớn chừng ấy, chuyện anh ba của cô ấy đi xem mắt không những đại đội ở thôn nhà họ Lục biết mà đồng nghiệp ở bên hợp tác xã mua bán cũng biết chút chút.

“Nói người yêu của anh em không những đẹp, ra tay cũng rất hào phóng, 28 tệ nói trả là trả ngay.” Chị gái đáp, lúc đó cô ta không rời khỏi ngay, mà là vểnh tai lên nghe một hồi rồi mới đi.

Chị gái này họ Hoàng, cha chồng là bí thư ở một đại đội khác. Năm ngoái ở hợp tác xã mua bán có một nhân viên bán hàng sinh con, cô ta nhờ quan hệ nên mới vào được đây, sau đó làm đến giờ. Song cô ta cũng chỉ là nhân viên thời vụ, tiền lương mỗi tháng chỉ có 14 tệ, 28 tệ tương đương hai tháng tiền lương của cô ta.

 “Hả?” Lục Tiểu Lan thấy khó hiểu.

Chị Hoàng kể lại chuyện Tô Mạt định làm chăn, sau đó kéo lấy tay của Lý Nguyệt Nga nói: “Thím có phúc lắm đó, tôi thấy con dâu tương lai của thím, vừa đẹp người tính tình lại rộng lượng, nhất định là con nhà có giáo dưỡng tốt trên thành phố, con trai thím rất có mắt nhìn người.”

Cô ta nói rõ ràng nghe đồn đối tượng xem mắt là một nữ chiến sĩ bên đoàn văn công, sao đột nhiên lại đổi thành thanh niên trí thức, hóa ra là vì cô gái này tốt hơn.

Nhà bí thư đại đội này đúng là, người nào cũng tinh ranh, chuyện tốt gì cũng để bọn họ chiếm hết.

Một thanh niên trí thức có điều kiện tốt như vậy, sao lại không phân công đến đại đội của bọn họ chứ?

Cô ta có một em trai chồng chưa lấy vợ, nếu như có thể đèo bồng được con gái thành phố thì có mặt mũi biết bao.

Vị thanh niên trí thức Tô đó, vừa nhìn đã biết không phải gia đình bình thường, cô ta thấy trên tay cô đeo một chiếc đồng hồ nhãn hiệu của Thượng Hải, chất liệu quần áo cũng rất đặc biệt, còn đi đôi giày vải trắng.

Giày vải trắng ở trong hợp tác xã mua bán không có bán, sợ là phải ở bách hóa lớn trong thành phố mới có.

Nhìn cô chi tiền, vừa nhìn đã biết là nhìn tiền quen rồi, tiêu 28 tệ mà trông cô như tiêu 2 tệ vậy đó.

Đáng tiếc, đối tượng tốt như thế, đã bị người khác chiếm trước rồi…

Bởi vì không muốn người khác phê bình đại đội, nên chuyện Tô Mạt rớt xuống nước, dân của thôn nhà họ Lục không hé răng nửa lời, cho nên chị Hoàng không biết còn có nguyên do này.

Sau khi Lý Nguyệt Nga nghe xong thì gào thét trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Chu choa, cảm ơn em gái đã khen, Tiểu Tô thật sự là một cô gái tốt, tôi cũng càng nhìn càng thích.”

Hai đứa quỷ yêu này cũng thiệt tình, cũng không tiết lộ xíu tin tức cho bà ấy biết, sáng nay còn là người yêu, giờ đã bắt đầu chuẩn bị chăn bông, bà ấy còn chưa qua nhà dạm ngõ mà.

“Nhân duyên ấy mà, rất khó nói. Tôi vốn còn lo lắng thằng ba nhà tôi sẽ cô đơn lâu dài, nên mới dốc lòng sắp xếp, nhưng không ngờ được vừa quay về, hai người họ gặp nhau, vừa nhìn đã cảm mến nhau, cũng không cần người làm cha làm mẹ này tốn tâm sức nữa, thằng ba nhà tôi đã tự sắp xếp xong rồi.”

“Vốn dĩ trước đó còn nói đi xem mắt, hiện giờ thì không cần nữa. Đây, không phải vừa rồi tôi còn phải xách đồ đi xin lỗi người môi giới sao, dân quê chất phát thật thà, cảm thấy dẫu sao cũng là mình không đúng, trong lòng vô cùng áy náy.”

“Nhưng giờ cũng là thời đại tự do yêu đương, người lớn tụi tôi cũng hết cách.”

“Chẳng trách có câu nói, con cháu tự có phúc của con cháu, bậc làm cha làm mẹ như chúng ta, có lúc vẫn là không nên mù quáng nhúng tay vào thì tốt hơn.”

Lý Nguyệt Nga cũng là người biết cách ăn nói nên mới nói được câu “thấy áy náy”, bình thường bà ấy chửi lộn với mấy bà thím mỏ hỗn cũng chưa từng thua.

“Thím ơi, xem mắt vốn dĩ là có thể thành hoặc không, chưa gì đã gặp nhau không thuận lợi, chính là không có duyên phận rồi đó, thím còn xách đồ đi xin lỗi, đã là rất khách sáo rồi.” Đồng nghiệp của Lục Tiểu Lan an ủi.

Lý Nguyệt Nga trò chuyện với bọn họ thêm một lúc, sau đó xách theo xương cục mua thêm ít đường, vội vàng quay về nhà.

Sau khi về đến nhà, quả nhiên thấy Lục Trường Chinh ở nhà, anh đang nói chuyện với cha ở trong phòng.

“Thằng ba, con qua đây một lát.” Lý Nguyệt Nga đứng ngoài cửa gọi anh.

“Mẹ ơi chuyện gì thế?” Thấy sắc mặt Lý Nguyệt Nga không tốt, Lục Trường Chinh còn cho là chuyện bên phía chủ nhiệm Liễu không thuận lợi.

“Chuyện gì hả? Con sao thế, không phải nói qua vài ngày nữa mới đi dạm ngõ sao? Sao hôm nay đã chuẩn bị chăn đệm rồi?” Chỗ của bọn họ là dạm ngõ xong mới chuẩn bị của hồi môn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp