Trước khi tới Tây Vực, ông ấy đã ở huyện Hà Dương một thời gian, tuy khá chênh lệch tuổi tác với Tiêu Hàn Tranh, nhưng có cảm giác như gặp được bạn bè thân thiết lâu năm.

Cho nên lần này sau khi trở về từ Tây Vực, ông ấy không chỉ mang theo bản đồ chi tiết đường đi từ Bắc Thành đến Tây Vực, mà còn mang về một số kỹ thuật và văn hóa từ Tây Vực.

Ông ấy ở Bắc Thành có nghe nói đến việc ở hải ngoại, cho nên cảm thấy rất hứng thú.

Lần này tới kinh thành cũng vì muốn xem thử mình có thể được ra biển hay không, ông ta cũng muốn du ngoạn hải ngoại một phen.

Cho dù là đến thăm bạn bè cũ, hay là xin Tiêu Hàn Tranh hỗ trợ việc ra biển, trước tiên ông ấy vẫn đến thăm phủ Lương vương trước.

Lúc này Tiêu Hàn Tranh vẫn còn ở Hộ bộ, Thời Khanh Lạc nghe quản gia nói có đạo trưởng Trường Thanh đến bái phỏng, thế là liền sai quản gia mời người ta vào tiếp đãi.

Nàng cũng có quen biết đạo trưởng Trường Thanh.

Trong chính sảnh, Thời Khanh Lạc nhìn thấy đạo trưởng Trường Thanh, so với mấy năm trước đạo trưởng càng thêm xuất trần thoát tục.

Nàng đứng dậy tiếp đón: “Đã lâu không gặp đạo trưởng Trường Thanh!”

Đạo trưởng Trường Thanh cười nói: “Đã lâu không gặp quận chúa!”

Ông ngồi xuống rồi đánh giá Thời Khanh Lạc: “Quận chúa, gần đây có phải ngươi rất ham ngủ, thường xuyên cảm thấy trong lòng hốt hoảng không?”

Trước kia ông ấy chưa từng nhìn kỹ tướng mạo của quận chúa Phúc Bảo. Nhưng giờ nhìn thấy lại đột nhiên phát hiện trên mặt nàng lộ ra một loại không khí c.h.ế.t chóc, khiến ông ấy không khỏi kinh ngạc.

Giờ đây nhìn mặt mày của Thời Khanh Lạc, thực sự cảm thấy người trước mặt không hề thuộc về chốn này.

Thời Khanh Lạc cũng không mấy ngạc nhiên trước lời của đạo trưởng Trường Thanh. Dù sao thì vị đạo trưởng này không chỉ tinh thông kỳ môn độn giáp, mà còn rất tinh thông huyền học.

Nàng gật đầu nói: “Lời đạo trưởng nói quả thật rất đúng.”

Đạo trưởng Trường Thanh lại cẩn thận nhìn Thời Khanh Lạc, suy nghĩ một lúc xong vẫn nói thật: “Quận chúa, ta nói thật cho ngươi biết, bây giờ linh hồn của ngươi rất không ổn định, cảm giác như có thể biến mất bất cứ lúc nào.”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể ngươi sẽ phải c.h.ế.t khi tuổi còn xuân.”

Lời này của ông ấy rất uyển chuyển, bằng không với tướng mạo bây giờ của Khanh Lạc, trông như sắp c.h.ế.t tới nơi, có khi không sống qua nổi tháng này.

Thời Khanh Lạc phát hiện, quả nhiên đạo trưởng Trường Thanh quá lợi hại, có thể nhìn ra linh hồn của nàng sắp không xong, nàng thở dài: “Trong lòng ta cũng có cảm giác như vậy, nhưng bây giờ thật sự không biết phải làm sao.”

Đạo trưởng Trường Thanh trầm tư suy nghĩ một lát, rồi mới nói: “Ta sẽ vẽ một lá bùa để ổn định linh hồn, có lẽ sẽ giúp ích cho quận chúa.”

“Ngươi không phải bị bệnh, chỉ cần linh hồn ổn định thì sẽ không phải c.h.ế.t trẻ.”

Thời Khanh Lạc ngẩn người, hiển nhiên không ngờ đạo trưởng lại có loại bùa như thế này.

Vẻ mặt nàng kinh ngạc, vui mừng nói: “Vậy xin đạo trưởng hãy giúp đỡ.”

Sống ở cổ đại nhiều năm như vậy, nàng cũng có rất nhiều thứ không buông bỏ được.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là tiểu tướng công và hai con, bọn họ và người bên cạnh đã có tình cảm sâu sắc, không giống như nàng còn có người thân ở hiện đại.

Cho nên nếu có thể sống thọ ở cổ đại và c.h.ế.t ở đây, nàng cảm thấy như vậy sẽ rất tốt, tiểu tướng công cũng sẽ rất vui.

Đạo trưởng Trường Thanh cười nói: “Ta và Cẩn Du là bằng hữu lâu năm, nếu quận chúa đã muốn như vậy, ta sẽ cố làm hết sức.”

Thời Khanh Lạc cảm kích vô cùng: “Đa tạ đạo trưởng!”

Hai người ngồi nói chuyện một hồi, Thời Khanh Lạc lại sắp xếp chỗ ở cho đạo trưởng Trường Thanh.

Chờ Tiêu Hàn Tranh tan làm về nhà, nàng nói lại cho hắn biết việc này.

Trong mắt Tiêu Hàn Tranh lóe lên một tia vui mừng: “Nếu được như vậy thì tốt quá.”

Nếu tiểu thê tử có thể ở lại thì tất nhiên là tốt rồi.

Dù sao thì ở đây còn rất nhiều người thân, bạn bè mà hắn không nỡ buông bỏ.

Thời Khanh Lạc chủ động vươn tay ôm Tiêu Hàn Tranh: “Ừm, như vậy ta có thể ở đây với chàng cho đến lúc già rồi.”

Tiêu Hàn Tranh ôm tiểu thê tử, trong đôi mắt là sự dịu dàng: “Được!”

Tối đến Tiêu Hàn Tranh đi mời đạo trưởng Trường Thanh dùng cơm chung, nhưng đạo trưởng còn bận vẽ bùa cho nên uyển chuyển từ chối.

Tiêu Hàn Tranh cũng không quấy rầy nữa.

Sáng sớm hôm sau, đạo trưởng Trường Thanh đưa lá bùa mà ông ấy đã vất vả vẽ ra cho Thời Khanh Lạc.

“Quận chúa, ngươi đeo lá bùa trên người, dần dần linh hồn có thể ổn định lại.”

Thời Khanh Lạc vươn tay nhận lấy lá bùa, cảm giác như có một tầng sức mạnh trên đó: “Đạo trưởng đã vất vả, xin đa tạ!”

Tiêu Hàn Tranh đứng một bên, cười chắp tay với đạo trưởng Trường Thanh: “Thật lòng đa tạ đạo trưởng.”

Đạo trưởng Trường Thanh xua tay: “Không cần khách sáo.”

Tiêu Hàn Tranh muốn báo đáp đạo trưởng Trường Thanh.

Sau đó đạo trưởng Trường Thanh liền nói ra mong muốn muốn ra biển của mình với Tiêu Hàn Tranh, nhờ hắn giúp đỡ.

Việc này đúng là hỏi đúng người, Tiêu Hàn Dật cũng đang tính chuẩn bị ra biển.

Thế là Tiêu Hàn Tranh xếp tên của đạo trưởng Trường Thanh vào danh sách ra biển.

Có đạo trưởng Trường Thanh ở đó, sự an toàn của phu thê đệ đệ cũng được đảm bảo hơn.

Có đệ đệ ở đây, đạo trưởng Trường Thanh cũng không cần phải mơ hồ về việc ra biển, xem như đôi bên đều có lợi.

Sau khi Thời Khanh Lạc đeo lá bùa đó, thời gian nàng ngủ cũng không còn nhiều như trước nữa.

Cơ thể ngày một khỏe hơn, đi một lúc cũng không còn thấy khó thở.

Chờ đến lúc khôi phục lại giấc ngủ bình thường, cũng là lần cuối cùng Thời Khanh Lạc xuất hiện ở phòng bệnh hiện đại.

Sau đó nàng nhìn thấy đồng hồ treo trong phòng, thời gian đột nhiên ngừng lại.

Thời Khanh Lạc có cảm giác lần này mình sẽ trở về thời hiện đại sau khi bản thân sống thọ và c.h.ế.t ở cổ đại.

Hơn nữa thời gian trở về, chắc hẳn cũng là thời điểm này trong phòng bệnh.

Trái tim nhẹ nhõm, cả người lại chìm vào bóng tối.

Khi tỉnh dậy một lần nữa, nàng đã hoàn toàn trở lại bình thường.

Chẳng bao lâu, phu thê bọn họ nhận được tin Tiêu Bạch Lê có thai.

Thời Khanh Lạc liền đến phủ quốc công thăm tiểu cô.

Phát hiện ở phủ quốc công, tiểu cô mình rất được sủng ái, không chỉ lão thái thái thích mà thế tử phi cũng rất thích.

Sau khi mang thai lại càng được chăm sóc, bảo vệ kỹ càng hơn.

Thế tử phi cũng thực hiện đúng lời hứa khi đính hôn, trong thời gian con dâu út mang thai, bà ta không được sắp xếp thông phòng cho con trai.

Một năm sau, Tiêu Bạch Lê sinh được con trai.

Khi con trai được ba tuổi, hai phu thê liền giao con lại cho thế tử phi, rồi chạy đi du ngoạn.

Tiêu Hàn Dật cũng nhờ những người đi biển mang về tin tức, nói cậu và thê tử cũng đã sinh được một đứa con trai, vì vậy phải hoãn thời gian trở về.

Mỗi năm Nghệ vương sẽ đưa Khổng Nguyệt Lan đi du ngoạn khắp các nơi ở Đại Lương, thậm chí còn đưa bà ra hải ngoại du ngoạn.

Lại qua thêm một năm nữa, Hề Duệ và Tiêu Bạch Lê cũng trở về.

Bụng của Tiêu Bạch Lê lại lớn lên, lần này sinh được một bé gái đáng yêu, trai gái song toàn hai người đều mãn nguyện.

Trong mấy năm qua, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đã thành lập hơn ba mươi học viện thợ thủ công trên khắp cả nước.

Những thợ thủ công của học viện, sau khi tốt nhiệp thì về cơ bản đều có thể tìm được một công việc tốt. Trong đó cũng bao gồm những nử tử chưa lập gia đình hoặc nữ tử đã thành thân.

Lại sáng lập ra mười mấy trường học dành cho nữ tử.

Nhờ những điều này mà địa vị của nữ tử ở Đại Lương ngày càng cao.

Những gia đình có điều kiện và những gia đình được giác ngộ, còn chủ động đưa con gái đến trường học dành cho nữ tử.

Còn thành lập các trường học vỡ lòng với học phí thấp ở khắp các huyện thành của Đại Lương, chỉ cần người không quá nghèo khó thì đều có thể theo học.

Tiêu Hàn Tranh cũng đã thực thi một loạt các biện pháp tùy theo điều kiện ở địa phương, giúp cho dân chúng ở địa phương khấm khá hơn.

Đặc biệt là mở rộng việc kết hợp nuôi dưỡng và gieo trồng rất thành công, gần như đã phát triển khắp toàn bộ Đại Lương.

Cũng vì vậy mà thanh danh của phu thê họ trong lòng dân chúng rất tốt.

Tiêu Hàn Tranh giữ chức thượng thư Hộ bộ trong mười năm, sau đó vào nội các, trở thành các lão trẻ tuổi nhất Đại Lương.

Sau khi Hoàng đế lâm bệnh nặng, không còn đủ sức khỏe để tiếp tục xử lý triều chính.

Vốn dĩ ngài là một Hoàng đế có tấm lòng độ lượng, nên đã trực tiếp nhường lại long ỷ cho vị thái tử mà ngài đã dốc lòng bồi dưỡng là Lương Hành Thần.

Sau khi Lương Hành Thần lên ngôi, vẫn tiếp tục trọng dụng Tiêu Hàn Tranh.

Sau khi phong đích tử làm thái tử, còn để Tiêu Hàn Tranh dạy dỗ thái tử.

Tiêu Hàn Tranh cũng trở thành thái phó của thái tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play