Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Nửa tháng.”
Hắn ôm Thời Khanh Lạc vào lòng, cúi đầu hỏi: “Nàng có biết tại sao mình lại hôn mê không?”
Thời Khanh Lạc không giấu giếm, thẳng thắng nói ra lai lịch của mình, cả việc trước đó linh hồn của nàng trở về hiện đại: “Ta nghe được tiếng la khóc của các ngươi, nên mới trở lại.”
Tiêu Hàn Tranh nghe xong, quả nhiên đúng như hắn đã nghĩ.
Hắn ôm Thời Khanh Lạc, nắm tay nàng thật chặt: “Vậy nàng có còn đi nữa không?”
Thời Khanh Lạc nhìn hắn, nói thật: “Ta có cảm giác là sẽ còn đi nữa.”
“Hơn nữa ta cảm giác mình sẽ không thể ở đây lâu được.”
Tiêu Hàn Tranh mím môi: “Chúng ta có thể trở về cùng nàng được không?”
Hắn cũng đã suy đoán, có khả năng tiểu thê tử sẽ trở về, việc như lần này vẫn sẽ còn xảy ra.
Nếu đã không thể thay đổi việc tiểu thê tử phải rời đi, vậy bọn họ có thể đi theo nàng được không.
Thời Khanh Lạc dựa vào hắn, không trả lời mà hỏi: “Đi theo ta, chàng có buông bỏ được không? Dù sao người thân, bạn bè và tiền đồ của chàng đều ở đây.”
Tiêu Hàn Tranh không chút do dự nói: “Không buông được, nhưng ta càng không thể không có nàng.”
“Mẫu thân, đệ đệ và muội muội đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, quãng đời còn lại của họ sẽ có người bầu bạn, có ta hay không cũng không phải việc quan trọng.”
“Tiền đồ đối với ta mà nói chỉ như hoa thêu trên gấm.”
Hắn vùi đầu vào cổ nàng: “Trong lòng ta, giờ đây nương tử là quan trọng nhất.”
Hắn thực sự nghĩ như vậy, dù là người thân hay bạn bè đều có bến đỗ tốt, không cần hắn lo lắng nữa.
Nếu phải rời đi, chắc chắn sẽ rất tiếc nuối.
Nhưng trên đời này, cho dù là người thân cũng sẽ có ngày xa cách, cũng như muội muội đã gả ra ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà thì bọn họ mới gặp mặt một lần.
Giờ đây mẫu thân cũng dành nhiều thời gian cho trượng phu và con trai nhỏ.
Đệ đệ lại chuẩn bị đưa thê tử ra biển lần nữa.
Sau này chỉ có thê tử mới là người đồng hành cùng mình mãi mãi.
Hắn yêu Thời Khanh Lạc khắc cốt ghi tâm, thật sự không thể chấp nhận được việc sẽ mất nàng.
Thời Khanh Lạc dùng đầu cọ vào đầu hắn: “Tranh Tranh, ta cũng cảm thấy không thể sống thiếu chàng, ta không thể xa chàng và các con được.”
Nếu cứ trở về hiện đại như thế, nàng chỉ có thể dành phần đời còn lại để nhớ về chồng và các con, cũng không còn tâm trí để làm bất cứ điều gì khác.
Nàng lại nói: “Ta có một cảm giác, vào thời điểm ta biến mất, chàng và các con có thể đi cùng ta.”
Khi rơi vào bóng tối lúc quay về hiện đại, dường như có một giọng nói bên tai nói rằng cả nhà bọn họ có thể được đoàn tụ.
Cho nên nàng có một cảm giác mãnh liệt rằng, gia đình bốn người bọn họ có thể cùng nhau quay về hiện đại sống với nhau.
Tiêu Hàn Tranh hỏi: “Vậy cần có điều kiện gì?”
Thời Khanh Lạc lắc đầu: “Ta cũng không biết, có lẽ chờ đến lúc rời đi thì mới biết được.”
Tiêu Hàn Tranh hôn trán nàng: “Được, chỉ cần một nhà bốn người chúng ta bên nhau là được.”
“Nàng đã hôn mê nửa tháng, phải điều dưỡng cơ thể lại mới được.”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Được!”
Nhưng nàng lại có cảm giác, cơ thể này không thể khôi phục lại như ngày xưa được nữa.
Một lúc sau, Khổng Nguyệt Lan đưa hai đứa nhỏ bước vào.
Gần đây hai đứa nhỏ lúc nào cũng túc trực bên cạnh mẫu thân, đến buổi trưa Khổng Nguyệt Lan sẽ dỗ dành để chúng đi ngủ một lát.
Nhìn thấy Thời Khanh Lạc tỉnh lại, Khổng Nguyệt Lan và hai đứa nhỏ đều vui mừng khôn xiết.
Khổng Nguyệt Lan đưa hai đứa nhỏ đến, nắm c.h.ặ.t t.a.y con dâu, vành mắt dỏ ửng nói: “Khanh Lạc, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”
Thời gian này, bà thường xuyên rơi lệ vì chuyện của con dâu, sợ con dâu sẽ có gì bất trắc.
Bây giờ đã tỉnh lại thật sự là quá tốt.
Thời Khanh Lạc tươi cười, trấn an bà: “Khiến mẫu thân lo lắng rồi.”
Hai đứa nhỏ thấy mẫu thân tỉnh lại, đều không nhịn được mà nhào tới: “Mẫu thân, cuối cùng người cũng mở mắt rồi, hu hu!”
Thời Khanh Lạc rất muốn ôm hai đứa nhỏ nhưng nàng chẳng còn sức: “Mẫu thân chỉ ngủ một giấc thôi, các con ngoan nào!”
Nàng đã nghe tiểu tướng công nói, sau khi nàng hôn mê hai đứa nhỏ vẫn luôn canh giữ bên cạnh, trong lòng vừa cảm động vừa thấy ấm áp.
Đúng là các con yêu dấu của nàng.
Sau đó Tiêu Hàn Tranh đã điều dưỡng lại cơ thể cho Thời Khanh Lạc, mấy ngày sau nàng đã có thể xuống giường đi lại.
Chỉ là sức khỏe vẫn còn yếu, đi được thời gian một chung trà thì sẽ cảm thấy khó thở, toàn thân mềm nhũn không có sức.
Đứng còn không ôm nổi hai đứa nhỏ nên chỉ có thể ngồi ôm.
Trong khoảng thời gian này, phu thê Tiêu Bạch Lê, phu thê Tiêu Hàn Dật và phu thê Tịch Dung đều tới thăm nàng.
Những tiểu thư và phu nhân mà nàng từng kết giao ở kinh thành cũng đến thăm.
Khi Thời Khanh Lạc có thể xuống giường đi lại, Tiêu Hàn Tranh cũng đã đi làm lại bình thường.
Hắn càng tận tâm tận lực hơn nữa, thậm chí còn cầm tay chỉ dạy cho hai gã thị lang ở Hộ bộ.
Còn viết ra rất nhiều chính sách và biện pháp có lợi cho đất nước và nhân dân mà hắn đã nghĩ trong đầu. Cũng như các chính sách thi khoa cử và một số kiến giải về các công việc mà hắn đang phụ trách.