Nếu không hắn ta cần gì phải để cho đệ đệ ruột ra tay.

Lương Hành Ngọc nhún vai: "Nếu chính ngươi cũng không được, vậy ta càng không được."

Hắn ta suy nghĩ một chút vẫn nói: "Nhị ca, làm một nhàn vương không tốt sao? Ta thấy Nghệ vương thúc rất tốt."

Hắn ta cũng muốn tương lai làm một nhàn vương tự do tự tại, nếu triều đình dùng đến hắn ta, hắn ta sẽ ra tay giúp đỡ, nếu không hắn ta có thể đi tiêu d.a.o khắp nơi.

Lương Hành Thiều thất vọng nhìn đệ đệ ruột: "Sao ngươi lại trở nên không có chí khí như vậy?"

"Hơn nữa ngươi hâm mộ Nghệ vương thúc như vậy, đó cũng bởi vì phụ hoàng và ông ta là huynh đệ cùng mẫu."

“Nếu như ta ngồi lên vị trí kia, tất nhiên ngươi cũng sẽ trở thành Nghệ vương thúc tiếp theo."

"Ngươi lại không thể nghiêm túc giúp ca ca ruột này sao?"

Từ sau khi đi Bắc Thành lão Ngũ ngày càng không có lòng cầu tiến, chuyện này không thể được.

Lương Hành Ngọc thấy nói vậy mà ca ca ruột cũng không thông, lắc đầu một cái: "Ta muốn giúp ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không hy sinh Hoàng tử phi, cũng không muốn lợi dụng Tiêu Bạch Lê."

"Lại nói Tiêu Bạch Lê cũng không thích ta, không thể nào làm trắc phi của ta."

Hắn ta và Hề Duệ có quan hệ tốt, tất nhiên biết tên này thích Tiêu Bạch Lê.

Quan trọng nhất là nhìn bộ dạng của Tiêu Bạch Lê, cũng có thích Hề Duệ.

Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng không ngăn cản hai người tơi lui, không có giớ bất ngờ xảy ra, Tiêu Bạch Lê sẽ là một đôi với Hề Duệ, tất nhiên hắn ta sẽ không chen một chân vào.

Tất nhiên, chuyện này hắn ta không nói ra, sợ Nhị ca sẽ phá hoại.

Sắc mặt Lương Hành Thiều lại tối đen: "Lão Ngũ, đây là ngươi không nguyện ý giúp ta nữa?"

Đột nhiên có cảm giác đệ đệ này thoát khỏi khống chế của mình.

Lương Hành Ngọc thấy ca ca ruột vẫn cố chấp vì chuyện này, cũng không nhịn được nữa: "Dù sao ta sẽ không đi làm chuyện lợi dụng Tiêu Bạch Lê và Tiêu gia, người dẹp ý định này đi."

Nói xong cũng không chờ ca ca ruột nói gì, đã kéo cửa rời đi.

Lương Hành Thiều không nhịn được đập ly trà trong tay xuống dất.

Hắn ta có chút hối hận lúc trước chủ động để cho lão Ngũ đi Bắc Cương.

Bên này Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử giải tán không vui, bên kia Hề Duệ dẫn theo Tiêu Bạch Lê đi ăn hoành thánh mỹ vị, mỗi người còn cầm một cây kẹo hồ lô.

Hai người vừa nói vừa cười, nhìn qua rất vui vẻ.

Lúc này có hai tiểu thư thế gia đúng lúc nhìn thấy màn này.

Một vị trong đó là Yến tiểu thư, trong nhà muốn gả nàng ta cho Hề Duệ.

Vốn dĩ nàng ta không muốn, dù sao Hề Duệ cũng là tên ăn chơi trác táng.

Coi như làm viện trưởng gì đó thì có thể có tiền đồ lớn gì?

Nhưng bây giờ thấy Hề Duệ vừa nói vừa cười với cô nương khác, trong lòng nàng ta lại thấy không thoải mái.

Vì vậy chủ động kéo khuê mật chủ động đi đến.

Yến tiểu thư lễ nghi chu đáo chào hỏi Hề Duệ: "Ra mắt Hề công tử."

Nàng ta là tài nữ kinh đô, tổ phụ là Đại lý tự khanh, cho nên rất tự tin.

Hề Duệ rất khó hiểu: "Ngươi là?"

Yến tiểu thư lộ ra nụ cười tự xem là hoàn mỹ đối với hắn ta: "Tổ phụ của ta là Đại lý tự khanh, cô cô ta là Huệ phi, ta là Tam tiểu thư con vợ cả của Yên gia

Hề Duệ rất lạnh nhạt: "À."

Thì ra là biểu tỷ của Lục hoàng tử, khó trách làm cho người ta cảm thấy không thuận mắt như vậy.

Sau đó hắn ta muốn dẫn theo Tiêu Bạch Lê rời đi.

Yến tiểu thư không ngờ Hề Duệ lại vô lễ lạnh nhạt như vậy, trong lòng nàng ta càng khó chịu hơn.

Nàng ta không nhường ra, chủ động mở miệng hỏi: "Bây giờ Hề công tử muốn đi chỗ nào?"

Hề Duệ nhướng mày: "Ta đi chỗ nào có quan hệ gì với ngươi?"

Sau đó vội vàng giải thích với Tiêu Bạch Lê: "Ta không quen biết nàng ta."

Cũng không thể để cho tiểu Bạch Lê nhà hắn ta hiểu lầm.

Tiêu Bạch Lê nhìn ra được Hề Duệ đúng là không quen biết vị tiểu thư này, mà vị tiểu thư này mặc ngoài thì rất có lễ nhưng bên trong lại kiêu căng ngạo mạn, trong mắt còn mang theo mấy phần khinh thường.

Hiển nhiên trong lòng khinh thường Duệ ca.

Nàng ấy thật sự không thích loại nữ tử trong ngoài không đồng nhất này, nếu cảm thấy Duệ ca không tốt, cần gì phải chủ động chào hỏi.

Ở trong lòng nàng ấy, dù Duệ ca là tên ăn chơi trác táng, nhưng cũng là người rất tốt.

Nàng cười gật đầu với hắn ta: "Tất nhiên ta tin tưởng huynh."

Hề Duệ cười sáng lạng: "Ta muốn đi mua chút đá về chạm khắc con dấu, ngươi giúp ta chọn một chút."

Tiêu Bạch Lê gật đầu: "Được nha, tẩu tẩu của ta đã dạy cho ta cách chọn nguyên liệu như thế nào."

Lúc này nụ cười trên mặt của Yến tiểu thư sắp không duy trì nổi nữa rồi.



Nàng ta nhìn về phía Tiêu Bạch Lê ở bên cạnh Hề Duệ: "Vị tiểu thư này là?"

Tiếp đó lại bổ sung một câu: "Trước kia ta đi tham gia tiệc ngắm hoa của các phu nhân tiểu thư, cũng chưa từng gặp qua ngươi."

Ý này chính là Tiêu Bạch Lê khẳng định là bất nhập lưu, không lên mặt bàn, nếu không sao ngay cả tiệc ngắm hoa cũng không tham gia.

Tiêu Bạch Lê còn chưa mở miệng, Hề Duệ đã kiêu ngạo nói: "Vị này là Ngọc quận chúa, mới từ Bắc Thành trở về, tất nhiên ngươi chưa từng nhìn thấy nàng ấy trong yến hội."

"Đúng rồi, trước đó các ngươi không biết thân phận của nàng ấy, cho nên không hành lễ, chúng ta cũng không so đo."

Hắn lại nói tiếp: "Bây giờ đã biết, có phải nên hành lễ với quận chúa không?"

Từ xưa đến nay hắn ta đều kính nhi viễn chi đối với nữ nhân, nếu không chủ động trêu chọc hắn a, tất nhiên hắn ta sẽ lễ phép đối đãi.

Nhưng nếu khinh thường hắn ta, còn muốn chà đạp tiểu Bạch Lê nhà hắn ta, vậy hắn ta sẽ không có cái gọi là phong độ gì đó.

Hai người Yến tiểu thư thay đổi sắc mặt, hiển nhiên không ngờ bên cạnh Hề Duệ chính là Ngọc quận chúa đang nổi tiếng khắp kinh thành.

Trong lòng hai người hâm mộ ghen tị thân phận của Tiêu Bạch Lê, nhưng thật sự không xem trọng Tiêu Bạch Lê, chỉ là một con chim sẻ mượn Nghệ vương bay cao mà thôi.

Các nàng cũng không muốn hành lễ.

Sao Tiêu Bạch Lê có thể không nhìn ra được tâm tư của hai người này.

Nàng ấy nhướng mày: "Nên hành lễ với bổn quận chúa, hai vị khó xử như vậy sao?"

Tiêu Bạch Lê cũng không phải là người thích ỷ vào thân phận nói chuyện với người khác.

Nhưng hai người này thật sự làm cho người ta không thích nổi, cho nên nàng ấy muốn lấy quyền đè người.

Đây cũng là tẩu tẩu dạy, ai làm mình không vui, vậy cứ để cho người đó cũng không vui.

Quả nhiên hai người Yến tiểu thư nghe vậy thì vô cùng bực bội.

Tiêu Bạch Lê này chính là ỷ vào mẫu thân hòa ly sắp gả vào Nghệ vương mới phách lối như vậy, chẳng qua chỉ là một thôn cô hèn hạ mà thôi.

Còn không biết liêm sỉ đứng bên cạnh Hề Duệ, thật đáng ghét.

Dù cho nàng ta không xem trọng Hề Duệ, nhưng cũng không muốn nhường cho thôn cô này.

Tương lai Yến gia kết thân với Hề gia, nàng ta nhất định phải để cho Hề Duệ cách xa thôn cô này, chớ lây dính sự quê mùa và dung tục.

Mặc dù khinh thường Tiêu Bạch Lê, nhưng quả thật bây giờ thân phận của các nàng không bằng Tiêu Bạch Lê.

Vì vậy rất miễn cưỡng hành lễ: "Ra mặt Ngọc quận chúa!"

Hề Duệ liếc nhìn hai người: "Không muốn hành lễ thì không cần miễn cương, tư thế bây giờ của các ngươi thật khó nhìn."

“Còn là nữ tử thế gia, lễ nghi này của các ngươi còn không bằng thị nữ nữa."

Hai người này xem thường thân phận của tiểu Bạch Lê nhà hắn ta, cũng không tự nhìn xem mình là cái thứ gì, hừ hừ.

Hi người Yến tiểu thư không ngờ Hề Duệ lại nói như khó nghe như vậy, nếu truyền ra ngoài, bọn họ còn làm người như thế nào.

Cho tới bây giờ Yến tiểu thư chưa từng bị nam nhân nào làm mất mặt như vậy, vàng mắt có chút đr: "Ngươi, ngươi thật quá đáng."

Nàng ta còn trợn mắt trừng Hề Duệ: "Hơn nữa một tên ăn chơi trác táng như ngươi có tư cách gì nói chúng ta?"

Hề Duệ cười nhạo: "Chính ngươi đưa mặt ra cho người ta đạp, lại còn nói ta quá đáng, ta còn chê mặt ngươi làm cho giày ta bị dơ đây này."

"Đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi thông minh, người khác là đồ ngốc, thân phận của chúng ta còn chưa đến lượt các ngươi chê đâu."

"Giống như mới vừa rồi đi ra phô trương thanh thế, ở trong mắt ta vừa ngu vừa xấu, càng không lên được mặt bàn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play