Tiêu Bạch Lê làm quận chúa, càng được các gia tộc muốn để cho con trai trưởng của mình thành thân với nàng ấy.

Không ít người mời người đến Tiêu gia làm mai, tất cả đều bị Khổng Nguyệt Lan và Thời Khanh Lạc từ chối.

Sau khi Hề Duệ biết chuyện này, sắc mặt rất khó coi.

Đặc biệt khi nghe gã sai vặt báo lại, Tiêu Bạch Lê mang thị nữ đi ra ngoài mua đồ, lạ vô tình gặp phải mấy tên thế gia công tử, hắn ta lập tức ngồi không yên.

Chờ hắn ta vọt đến bên đường, đúng lúc thấy Lục hoàng tử vàTiêu Bạch Lê đang nói chuyện.

hắn ta bước nhanh tới gọi: "Bạch Lê!"

Sau đó giống như mới nhìn thấy Lục hoàng tử: "Lục hoàng tử thật trùng hợp nha!"

Xưa nay Lục hoàng tử không quá thích Hề Duệ, chẳng qua cũng không biểu lộ ra: "Bây giờ biểu ca là muốn đi đâu?"

Hề Duệ mang theo mấy phần cà lơ phất phơ: "Ta là đến tìm Bạch Lê, trước tiên mời Lục hoàng tử rời đi cho!"

Lục hoàng tử hơi nhíu mày: "Ngươi gọi một nữ tử khuê các như vậy rất không tốt lắm đi?"

Lúc Tiêu Bạch Lê còn chưa đến kinh thành, hắn ta đã có tâm tư.

Chờ sau khi Tiêu Bạch Lê được phong quận chúa, hắn ta lập tức ngồi không yên.

Cũng vì vậy, hắn ta sinh ra ý nghĩa muốn vị hôn thê đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhường ngôi, sau đó cưới Tiêu Bạch Lê làm chính phi.

Nếu không dựa theo độ sủng ái của Nghệ vương đối với Tiêu Bạch Lê, khẳng định sẽ không thể nào cho nàng ấy làm trăc sphi được.

Mà chỉ cần hắn ta có thể lấy được Tiêu Bạch Lê làm chính phi, Nghệ vương thúc và Tiêu Hàn Tranh sẽ đứng về phía hắn ta.

Hắn ta nghe được tin tức Tiêu Bạch Lê đi ra ngoài dạo phố, cho nên cố ý đến đây làm ra vẻ vô tình gặp được.

Chỉ là thái độ đối phương tương đối lạnh nhạt, hắn ta còn nghĩ làm cách nào kéo gần quan hệ, ai biết tên Hề Duệ lại chạy đến.

Nghe Hề Duệ kêu "Bạch Lê” Lục hoàng tử cảm thấy rất khó chịu.

Lúc này hắn ta đã xem Tiêu Bạch Lê là nữ nhân của mình, cho nên không vui khi nàng và nam nhân khác thân thiết như vậy.

Sao Hề Duệ lại không biết Lục hoàng tử đánh chủ ý gì, hắn ta cũng rất khó chịu.

Nếu đổi thành la lúc trước, hắn ta đã mắng c.h.ế.t tên này rồi.

Chẳng qua bị Lục hoàng tử đột nhiên hỏi như vậy, hắn ta cũng sợ làm tổn hại khuê danh của Bạch lê, lúc này mới không biết trả lời như thế nào.

Tiêu Bạch Lê thấy Hề Duệ xoắn xuýt, liếc nhìn một cái đã đoán được băn khoăn của hắn ta.

Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy ý cười, Duệ ca là tiểu bá vương lại biết suy nghĩ cho nàng, tất nhiên nàng rất vui.

Nàng ấy chủ động mở miệng nói: "Lục hoàng tử nghiêm trọng rồi, quan hệ của ta và Duệ ca xưa nay đều rất tốt, không cần tì hiềm những chuyện này."

"Nếu không có chuyện gì, vậy ta và Duệ ca đi trước."

Duệ ca muốn tốt cho nàng ấy, tất nhiên nàng ấy cũng phải che chở cho hắn ta.

Nghe được Tiêu Bạch Lê che chở mình như vậy, trên mặt Hề Duệ lộ ra nụ cười thật tươi: "Ta dẫn muội đi ăn món ngon."

Tiếp đó nhướng mày với Lục hoàng tử: "Lục hoàng tử, ngươi cũng sắp thành thân rồi, có thời gian thì vẫn nên đi quan tâm đến vị hôn phu của mình đi."

Người này thật không biết xấu hổ, vì thân phận của Bạch Lê mà cố ý tiếp cận.

Lúc này Lục hoàng tử đã nhìn ra được, quan hệ của Tiêu Bạch Lê và Hề Duệ không được bình thường.

Nữ nhân này thật không biết thẹn thùng, lại ngay bên ngoài che chở cho nam nhân khác, nếu hắn ta cưới nàng, thế nào cũng phải để cho ma ma dạy quy cũ lại cho nàng.

Còn có Hề Duệ, ỷ vào sự sủng ái của hoàng tổ mẫu và phụ hoàng phách lối như vậy.

Nếu có một ngày hắn ta có thể ngồi lên vị trí kia, làm thế nào cũng phải để Hề Duệ khóc cầu mình.

"Chuyện này không cần biểu ca quan tâm."

Hắn ta ý vị thâm trường nói: "Trái lại biểu ca đã sớm đến tuổi thành thân, nge nói gần đây phủ quốc công chọn người thành thân với ngươi, ngươi có thời gian thì đi chọn thê thiếp đi."

Sao Hề Duệ lại nghe không hiểu tên này đang khích bác chứ.

Hắn ta lại nhướng mày nói: "Lời này của Lục hoàng tử là xem nữ tử thế gia như cải trắng sao? Còn lựa chọn?"

"Chẳng lẽ ngươi cũng chọn Chính phi và trắc phi như vậy?"

"Ta và ngươi không giống nhau, ta chỉ cưới cô nương mình thích, hơn nữa sẽ không nạp thiếp, không giống như Lục hoàng tử ngươi, hậu viện đã có mấy thị thiếp rồi."

Người l.à.m t.ì.n.h ham sắc như vậy, nơi nào xứng đáng mơ ước Bạch Lê nhà hắn ta, hừ hừ.

Hắn ta lại nói: "Cho nên Lục hoàng tử vẫn quản mình cho thật tốt đi."

Sắc mặt Lục hoàng tử càng khó coi hơn: "Ngươi!""

Tên khốn này lại cố ý nói hậu viện của hắn ta không ít thị thiếp, nhất định là cố ý nói trước mặt Tiêu Bạch Lê.

Quả nhiên vẻ mặt Tiêu Bạch Lê nhìn về phía Lục hoàng tử càng lạnh nhạt hơn: "Chúng ta còn có việc, không quấy rầy Lục hoàng tử nữa."

Những người này xem nàng ấy là kẻ ngu sao?

Hư tình giả ý, vô tình gặp gỡ như vậy, nàng ấy cũng không phải mắt mù không nhìn ra được.

Cho tới bây giờ Lục hoàng tử chưa từng bị nữ tử đối xử như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.

Chỉ là sau lưng Tiêu Bạch Lê có Nghệ vương và Tiêu Hàn Tranh, hắn cố gắng kiềm nén lại

Làm ra bộ dạng quân tử khiêm tốn cười nói: "Vậy ta không quấy rầy Tiêu tiểu thư nữa, mời!"

Tiêu Bạch Lê gật đầu với hắn ta một cái, rời đi với Hề Duệ.

Đi ra ngoài mấy bước, Hề Duệ cười hỏi: "Đói không? Chúng ta đi ăn ngon."

Tiêu Bạch Lê cười gật đầu: "Được!"

Nàng ấy và Duệ ca đều có chung sở thích là thích ăn ngon.



Rất nhanh hai người rời khỏi con đường này, quẹo vào con đường khác.

Lục hoàng tử tức giận quá, cũng không có hứng thú, trực tiếp ngồi xe ngựa trở về phủ.

Mà lúc này trong phòng bao của trà lâu trên con đường này, Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử vừa vặn nhìn ra cửa sổ thấy được chuyện vừa rồi.

Lương Hành Thiều chơi đùa chén trà cười lạnh: "Dã tâm của lão Lục ngày càng lớn."

Lương Hành Ngọc cười: "Hắn ta sẽ không như ý nguyện."

“Muốn cứu Tiêu Bạch Lê, lão Lục thật là suy nghĩ nhiều rồi.”

Lương Hành Thiều nhìn hắn ta: "Đệ nắm chắc?"

Lương Hành Ngọc: "..." Ca ca ruột cũng là người suy nghĩ nhiều.

"Không nắm chắc, Tiêu Bạch Lê không có hứng thú gì với ta cả."

"Ta đã có hoàng tử phi, Tiêu Bạch Lê sẽ không nguyện ý làm trắc phi, Nghệ vương thúc và Tiêu Hàn Tranh cũng sẽ không đồng ý."

Lương Hành Thiều nhíu mày một cái; "Đây đúng là một phiền phức."

Đột nhiên hắn ta nghĩ đến cái gì đó: "Không phải thân thể của hoàng tử phi đệ không tốt sao?"

Sắc mặt Lương Hành Ngọc thay đổi một chút: "Nhị ca, ta và nàng có tình cảm, tuyệt đối sẽ không làm chuyện nàng bị bệnh qua đời."

"Loại chuyện này ta không hi vọng huynh nhắc lại nữa, ta sẽ không làm."

"Nếu huynh thật sự muốn vị trí kia, vậy tự mình dùng năng lực tranh thủ đi, lợi dùng nữ nhân lôi kéo quan hệ thì coi là bản lĩnh gì?"

Hiếm khi hắn ta mang theo vài phần giễu cợt nhìn ca ca ruột: "Hơn nữa huynh cảm thấy Nghệ vương thúc và Tiêu Hàn Tranh sẽ ngu như vậy sao? Sao bọn họ có thể bởi vì chuyện này mà đứng về phe huynh."

"Ta còn có việc, đi trước!"

Lương Hành Ngọc thật sự tức giận.

Không nghĩ đến ca ca ruột vì vị trí kia, chẳng những muốn hắn ta đi hiến thân nạp trắc phi, còn muốn hoàng tử phi của hắn ta bị bệnh qua đời nhường chỗ, hắn ta thật có chút đau lòng.

Cuộc sống ở Bắc Cương làm cho hắn ta cảm thấy thoải mái và vui vẻ nhất, sống chung với một nhà Tiêu Hàn Tranh không tệ, cho nên hắn ta không muốn lợi dụng Tiêu Bạch Lê.

Đồng thời cũng quyết định, chờ lúc đám người Tiêu Hàn Tranh trở về, hắn ta cũng sẽ mang theo Hoàng tử phi của mình cùng đi Bắc Thành.

Đúng lúc lần này về, hắn ta vốn dĩ cũng muốn mời Tiêu Hàn Tranh giúp hoàng tử phi xem bệnh một chút.

Đến lúc đó lấy cơ đi Bắc Thành điều dưỡng, tránh những phân tranh này, hắn ta đã quá phiền với những chuyện này rồi.

Hắn ta cũng không có dã tâm gì, nếu không phải Nhị hoàng tử là ca ca cùng mẫu của hắn ta, hắn ta thật muốn ủng hộ Thái tử.

Dù sao từ mặt nào Thái tử cũng mạnh hơn những huynh đệ khác trong bọn họ.

Lương Hành Thiều không nghĩ tới lão Ngũ sẽ trở mặt không vui.

Hắn ta cũng có chút không vui, thấp giọng nói: "Ngươi nói cái gì vậy? Bây giờ phụ vương xem trọng Thái tử, ta muốn tranh thủ, đó tất nhiên phải lôi kéo những người có thể dùng được."

"Ngươi không thấy lão Lục cũng bắt đầu hành động sao?"

"Chẳng lẽ ngươi còn không bằng lão Lục?"

Ngoài cửa có người của hắn ta trông coi, cho nên hắn ta mới dám nói như vậy.

Lương Hành Ngọc đứng lê: "Lão Lục là lão Lục, ta là ta."

Tiếp đó cham chọc nói: "Nhị ca, nếu ngươi muốn lợi dụng nữ nhân lôi kéo ai, vậy không bằng ngươi tự lên đi, ta cũng không có bản lĩnh đó."

Nhị ca của hắn ta vì ngôi vị hoàng đế này mà có chút điên cuồng.

Nhưng bây giờ hắn ta cũng biết nếu khuyên Nhị ca buông thả, vậy hoàn toàn không thể nào.

Sắc mặt của Lương Hành Thiều âm trầm xuống: "Nếu ta có thể lên, ta cần gì phải tìm ngươi?"

Hắn ta chẳng những có hoàng tử phi, trắc phi và thị thiếp, ngay cả con cái cũng có mấy đứa, Nghệ vương thúc và Tiêu Hàn Tranh chắc chắc sẽ không đồng ý gả Tiêu Bạch Lê cho hắn ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play