Chỉ thấy một con chim lớn bay về phía tò thành, nhưng thật sự con chim này quá lớn.
Quan trọng là càng nhìn càng giống như một người!
Gia Luật Đông Hách vội vàng cầm ống nhòm nhìn thử, phát hiện con chim gì đó kia thật sự chính là một người.
Chẳng qua không biết mặc cái gì, nhìn qua toàn thân giống như một con chim.
Ống nhòm này là chiến lợi phẩm gã lấy được từ trong tay một tướng quân Đại Lương, quả nhiên dùng rất tốt, có thể thấy được đồ vật khoảng cách xa.
Những người khác cũng trợn to hai mắt, mang theo một loại khó tin: "Còn, còn thật sự bay vào?"
Điều này thật sự làm cho người ta không có cách nào tưởng tượng được.
Trên mặt Gia Luật Đông Hách tràn đầy khiếp sợ, lẩm bẩm trong miệng: "Điều này sao có thể?"
Lúc này các tướng sĩ Cát quốc đều rối rít ngẩng đầu nhìn lên, nghe được tiếng kinh hô tướng sĩ đi ra khỏi danh trướng cũng nhìn lên bầu trời.
Từng người đều mang theo vẻ trợn mắt há miệng không dám tin.
Không chỉ Cát quốc ở bên này, tướng sĩ Đại Lương cũng trợn to hai mắt.
Lão tướng quân cầm ống dòm, mở to hai mắt : "Thật sự là bay vào."
Mới vừa rồi bọn họ còn nói, sợ rằng chỉ có bay vào mới có thể bình yên vô sự.
Nhưng người nào xem là thật, bay vào hoàn toàn là chuyện không thể.
Nhưng bây giờ bị vả mặt rồi, Phúc Bảo quận chúa đúng là bay vào.
Trên người nàng mặc bộ đồ kỳ quá, cho nên giống như một con chim to trên tường cao, hơn nữa còn chính xác bay đến bên tòa thành kia.
Một lát sau, bọn họ tận mắt nhìn thấy con chim to kia chính xác dừng xuống đầu tường.
"Trời ơi, Phúc Bảo quận chúa lại biết bay."
"Lúc đầu ta tưởng mắt mình bị hư rồi, thì ra đây là thật?"
"Mới vừa rồi còn nói trừ phi bay vào, Phúc Bảo quận chúa thật sự bay vào."
"Trên người Phúc Bảo quận chúa là cái gì vậy? Lại có thể bay trên trời được?"
"Không hổ là đồ đệ của lão thần tiên!"
"Thủ đoạn như vậy, thật sự làm cho người ta khó tin."
"Trâu bò, quá trâu bò!"
Mọi người đều rất xúc động, bây giờ còn có một loại cảm giác không dám tin.
Sau khi nhìn thấy Thời Khanh Lạc đã dừng xuống tường thành, lão tướng quân mới thả ống nhòm xuống.
Ông ta quay đầu nóng bỏng nhìn Tiêu Hàn Tranh: "Tiêu đại nhân, vật trên người Phúc Bảo quận chúa là bảo vật của tiên gia sao?"
Tiêu Hàn Tranh: "..." Trước đó đều không tin, còn phất tay áo bỏ đi mà?
Khó trách tiểu tức phụ nói có sư phụ cõng nồi, sẽ không làm cho mọi người nghi ngờ.
Hắn bật cười: "Cái này ta không biết."
Trái lại tiểu tức phụ có nói cho hắn biết có thể bay vào, nhưng cụ thế làm sao bay vào thì không nói tỉ mỉ được.
Trước đó hắn cũng rất tò mò, bây giờ đã biết, tiểu tức phụ dựa vào vật mặc trên người kia đi vào.
Đây có lẽ là đồ trong không gian của nàng.
Lúc này hắn đạp như vậy cũng không làm cho đám người lão tướng quân bất mãn.
Lúc này mọi người còn tán đồng gật đầu: "Cũng đúng, ngài không phải là đồ đệ của lão thần tên, không biết cũng bình thường."
Lão tướng quân sờ râu cảm khái: "Trước đó ta cho là thần tiên là bịa ra, bây giờ vậy mà lại là thật!"
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng Phúc Bảo quận chúa sẽ biết bay.
"Lão thần tiên nhất định là thật, nếu không sao lại có loại lương thực cao sản chứ?"
"Đúng vậy, nghe nói Phúc Bảo quận chúa còn có tiên hạc nữa, chẳng những hộ viện còn có thể tuần tra."
"Đúng đúng, ta cũng nghe nói, nghe nói tiên hạc kia đặc biệt thông minh, nói gì cũng nghe hiểu, đặc biết thông minh."
Tiêu Hàn Tranh: "..."Ngỗng nhà hắn khi nào đổi chủng loại rồi.
Hắn vươn tay đặt lên miệng ho khan một tiếng: "Không phải tiên hạc, chỉ là con ngỗng lớn thôi."
Những người khác lập tức nói: "Bề ngoài là ngỗng, trên thực tế chính là tiên hạc đi, là tiên hạc lão thần tiên hay ngồi, linh thủ phái xuống bảo vệ Phúc Bảo quận chúa."
Như vậy mới tương đối chói mắt.
"Đúng đúng, mới vừa rồi đồ mà Phúc Bảo quận chúa mặc trên người, khẳng định là pháp bảo do lão thần tiên bao cho."
Tiếp đó có người hỏi Tiêu Hàn Tranh: "Tiêu đại nhân, phu nhân ngài có biết pháp thuật không?"
"Phúc Bảo quận chúa sẽ tu tu tiên sao?"
"Có phải giống như trong quyển thoại bản Tu tiên kia không, bên cạnh có linh thú bảo vệ, bay từ trên trời xuống."
Tiêu Hàn Tranh: "..." Mấy người này càng nói càng quá.