Cho nên suy nghĩ của phu nhân chính là hão huyền, đại nhân lại bị dụ dỗ.

Những người khác cũng có suy nghĩ này.

Thời Khanh Lạc biết bọn họ đang suy nghĩ như thế nào, nàng cười nói: "Sơn nhân tự có diệu lế, các ngươi cứ chờ xem."

Đám người phó tướng: "..."

Bọn họ thật muốn nói nói, phu nhân, người đừng chọc cười bọn ta.

Quả thật bọn họ không tin phu nhân sẽ vào được, chứ nói chi vận chuyển vật tư đi vào.

Tất nhiên Thời Khanh Lạc sẽ không tiết lộ cách mình đi vào như thế nào.

Chẳng qua chỉ cười nói với bọn họ: "Các ngươi đừng quên, ta chính là đồ đệ của lão thần tiên, sư phụ của ta sẽ giúp ta."

Đám người phó tướng: "..." Đột nhiên không biết nói như thế nào mới tốt.

Đối với chuyện này bọn họ nửa tin nửa ngờ, nhưng nghi ngờ nhiều hơn.

Tiêu Hàn Tranh nói với tiểu tức phụ: "Vậy nàng chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ áp dụng."

Người mà hắn dẫn theo đều rất trung thành, cho nên sẽ không xuất hiện tình huống tiết lộ bí mật.

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Được!"

Lúc này đã gần tối, kế hoạch của nàng không có cách nào thực hiện vào buổi tối được.

Vì vậy nàng đi đến khách điểm ở một tiểu trấn gần đó.

Tiêu Hàn Tranh thì dẫn người đi sắp xếp kế hoạch tác chiến.

Đám phó tướng nhìn bộ dạng Tiêu Hàn Tranh không chút lo lắng Thời Khanh Lạc sẽ không thành công, đã bắt đầu lập kế hoạch trong ứng ngoài hợp, hai mặt giáp công.

Tâm trạng của bọn họ rất phức tạp, sao càng nghĩ càng không đáng tin thế này.

Một lão tướng quan mới vừa chạy đến hội họp không nhịn được nước: "Tiêu đại nhân, nếu phu nhân của ngươi không có thành công vào thành, không đưa vật tư vào thành được, vậy chiến lược này của chúng ta hoàn toàn không dùng được."

"Có muốn làm tiếp một chiến lược dự bị không? Nếu như phu nhân không thành công, chúng ta cũng có thể tiến công một chút."

Bây giờ thời gian càng kéo dài càng bất lợi đối với bọn họ, quả thật không được chỉ có thể tiến công, chẳng qua sẽ tổn thất rất lớn, nhưng cái này cũng không còn cách nào. Sau khi Tiêu Hàn Tranh đến trấn giữ biên ải, khí chất dịu dàng như ngọc đã hoàn toàn bị lạnh lùng thay thế, đây mới thật sự là con người của hắn.

Thái độ của hắn rất kiên định: "Thê tử của ta sẽ thành công."

Mặc dù hắn không biết tiểu tức phụ vào thành bằng cách nào, nhưng nếu nàng đảm bảo không thành vấn đề, vậy sẽ không thành vấn đề.

Cho tới bây giờ tiểu tức phụ làm việc chưa từng chưa nắm chắc, hắn có lòng tin với nàng.

Còn về chuyển vận chuyển vật tư, người không biết nên nghĩ không thông, nhưng hắn là không lo lắng, bởi vì hắn biết tiểu tức phụ có không gian.

Lần trước vận chuyển khoai tây vào kinh, tiểu tức phụ là dùng không gian.

Thấy hắn khẳng định như vậy, ở chỗ này không ít người im lặng, đặt biệt là lão tướng quân chạy tới kia.

Ông ta trầm mặc hỏi: "Vậy trái lại ngài có thể nói một chút, phu nhân đi vào bằng cách nào, đội ngũ vận chuyển vật tư đi vào như thế nào đi?"

Lúc này ông ta có chút tức giận, chủ yếu cảm thấy phu thê Tiêu Hàn Tranh xem chiến sự như trò đùa.

Tòa thành bên kia đã bị Cát quốc hoàn toàn vây chặt, đừng nói là một người một ngựa, ngay cả bọn họ tập hợp một đại quân cũng rất khó vọt vào.

Dù cho Thời Khanh Lạc có võ công cao cường, nhưng cũng không thể vượt qua một vạn người trực tiếp đi vào thành được.

Chứ đừng nói đến còn có đội ngũ vận chuyển vật tư, đến lúc đó chưa đến gần thành, đã bị đội quân Cát quốc bao vây rồi.

Tiêu Hàn Trần hiểu tâm trạng của đám người lão tướng quân, dù sao loại chuyện này nói ra ai cũng không tin, nhưng quan trọng lại không có cách nào nói ra được.

Hắn chỉ có thể trả lời: "Đây là cơ mật quân sự, tạm thời không thể tiết lộ, ngày mai các ngươi sẽ biết."

Tiếp đó nhượng bộ một bước: "Nếu như thê tử của ta không thành công, không có gửi tín hiệu đến, vậy chúng ta sẽ hủy bỏ kế hoạch tấn công, cuối cùng tụ họp đại quân tấn công, như vậy là được chưa."

Thấy hắn vẫn kiên định không thay đổi kế hoạch, lão tướng quân tức giận râu dựng ngược: "Ẩu tả, thật ẩu tả."

"Ngày mai ta sẽ đi đến nhìn thử, Phúc Bảo quận chúa vào thành như thế nào."

Nói xong, ông ta tức giận đi ra khỏi doanh trướng.

Nhưng người khác trố mắt nhìn nhau, thật ra bọn họ cũng có suy nghĩ giống như lão tướng quân.

Chẳng qua Tiêu đại nhân cũng đã đồng ý, nếu Phúc Bảo quận chúa không gửi tín hiệu, bọn họ cũng không cần thi hoạch kế hoạch tác chiến trong ứng ngoài hợp, chuyện này làm cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Hàn Tranh cũng biết tại sao lão tướng quân tức giận, cảm thấy bọn họ là cầm tính mạng của các tướng sĩ ra chơi đùa.

Nhưng hắn cũng không giải thích, loại chuyện này chỉ có dùng sự thật để chứng minh.

Hắn khoát tay một cái: "Được rồi, các ngươi đi xuống chuẩn bị đi, không ngoài dự liệu ngày mốt là có thể đánh."

Những người khác cũng không còn cách nào, chỉ có thể lui xuống.

Mà tin tức này, cũng bị thám tử trong quân doanh truyền ra ngoài.

Ngày hôm sau, Tiêu Hàn Tranh mang theo đại quân đi đến một sườn núi đối mặt với biên thành,

Ở chỗ này có thể nhìn rõ ràng chuyện gì xảy ra ở biên thành kia.

Đám người lão tướng quân cũng đến, lão tướng quân còn cố ý lấy bảo bối ống nhòm ra.

Ông ta hỏi Tiêu Hàn Tranh: "Phúc Bảo quận chúa tiến vào rồi sao?"

Tiêu Hàn Tranh lắc đầu: "Còn chưa."

Hắn trấn an: "Lão tướng quân không cần vội, thê tử ta vào bằng cách nào, một lát nữa các ngươi sẽ thấy..l"

Lão tướng quân vẫn cảm thấy không đáng tin, phùng mang trợn mắt: "Được chúng ta sẽ chờ."

Bên kia, đại quân Tiêu Hàn Tranh ở trên sườn núi chờ tin tức, Thống soái Cát quốc Gia Luật Đông Hách cũng nhận được.

Gã đi ra doanh trướng nhìn tòa thành cách đó không xa, trên mặt có mấy phần châm chọc.

"Bổn soái sớm đã nghe nói Tiêu Hàn Tranh dung túng Phúc Bảo quận chúa không có biên giới, trước không tin, bây giờ đã tin."

"Ngay cả loại chuyện này cũng theo Phúc Bảo quận chúa làm bậy, uổng công bổn soái xem trọng hắn ta, đối xử hắn ta như đối thủ."

Từ khi Tiêu Hàn Tranh đến trấn giữ biên cảnh, chiến lượng kế hoạch của gã liên tục bị phá.

Đội ngũ phái đi chặn đánh cướp vật tư của Bắc Thành, còn bị Tiêu Hàn Tranh tính toán tiêu diệt toàn bộ.

Điều này làm cho gã phát hiện tùy Tiêu Hàn Tranh trẻ tuổi, nhưng là một tướng tài.

Từ khinh thường dẫn đến xem trọng, xem Tiêu Hàn Tranh như đối thủ.

Ai có thể nghĩ đến ngày hôm qua nhận được tin tức, Tiêu Hàn Tranh muốn trong ứng ngoài hợp cái gì đó, cũng bởi vì Phúc Bảo quận chúa nói có thể đi vào thành đưa vật tư.

Đây quả thật là chuyện làm cho gã không biết nói gì.

Quả nhiên Tiêu Hàn Tranh còn quá trẻ.

Người bên cạnh gã cũng giễu cợt nói: "Còn cái gì mà đồ đệ của lão thần tiên, nhất định chính là trò cười."

"Lần này nếu Đại Lương bị đánh bại, danh tiếng Phúc Bảo quận chúa sợ cũng theo đó mà bị phá hủy."

"Đúng vậy, vòng vây của chúng ta như vậy, dù cho một đại quân tiến công cũng không nhất định có thể đưa được người vào, nàng ta chỉ là một nữ nhân chẳng ẽ một mình một ngựa vọt vào?"

"Nhất định chính là trò cười, đây là chuyện hoàn toàn không thể."

Có người nói: "Thật ra có một cách có thể thoát khỏi vòng vây của chúng ta đi vào trong thành."

Nghe nói như vậy bao gồm Gia Luật Đông Hách đồng loạt nhìn về phía người này: "Cái gì?"

Người nọ cười trêu: "Từ trên trời bay xuống là có thể vào được."

Nhưng chuyện này sao có thể? Tất nhiên là không thể nào.

Lời này làm cho tất cả mọi người đều không nhịn được cười vang: "Đứng vậy, trừ phi nàng ta có thể bay vào thành."

"Nàng ta không phải là đồ đệ của lão thần tiên sao? Vậy thì bay vào để cho chúng ta nhìn một chút."

Gia Luật Đông Hách cũng cười to: "Các ngươi suy nghĩ quá nhiều, nào có thần tiên gì, đều là gạt người."

Từ đầu chí cuối gã đều không tin.

"Thà nói nàng ta bay vào, còn không bằng nói nàng ta len len tìm chuồng chó chui vào càng đáng tin hơn."

Cõi đời này làm gì có người biết bay.

Mới vừa nói xong, đột nhiên một tên phó tướng đứng ở phía sau hô to: "Trên trời là cái gì vậy? Là chim sao? Sao càng nhìn càng giống như một người vậy?"

Đám người Gia Luật Đông Hách nghe nói như vậy, cũng đồng loạt nhìn lên bầu trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play