Ở kinh thành Hề Duệ phách lối đã quen, khí thế cũng không phải mạnh bình thường.

Đồ Lập Hoan lại bịc chọc tức, đôi cẩu nam nữ này một xướng một họa làm hại thanh danh của gã, làm nhục gã, thật là quá đáng lắm rồi.

"Các ngươi không nên ngậm m.á.u phun người, ta nói lần cuối cùng, ta và Lô tiểu thư trong sạch, nàng ta không phải là người ta ái mộ."

Gã hoàn toàn không muốn thành thân với Lô tiểu thư, loại thế gia này, thật sự không có giá trị lợi dụng gì đối với Đồ gia, nữ nhân có tính cách thất thường chanh chúa, chỗ nào có tư cách làm chính thê của gã.

Tiêu Bạch Lê nghe được lời này của gã, khinh bỉ nhìn gã: "Đồ công tử, ngươi đúng là nhân mô cẩu dạng, còn tưởng rằng ngươi chính là chính nhân quân tử, không ngờ ngươi lại loại người như vậy."

"Mặc dù nhân phẩm Lô tiểu thư không ra gì, nhưng hôm nay trong sạch của nàng ta bị ngươi phá hủy ngươi lại không muốn cưới?"

"Bộ dạng này của ngươi, đúng là làm nhục văn nhã."

Đồ Lập Hoan: "..."

Gã thật sự không ngờ có một ngày mình bị mắng là làm nhục văn nhã bại hoại, còn là nữ nhân mà mình muốn cưới.

Nhưng lại không có cách nào phản bác được, dù sao lúc gã cứu Lô tiểu thư, quả thật có tiếp xúc da thịt với nàng ta.

Vốn dĩ gã còn muốn mượn cớ, nói nhân mạng quan trọng, gã cũng là vạn bất đắc dĩ, để cho Lô tiểu thư đi giải thích với nhà vị hôn phu.

Ai ngờ đến chuyện lại ổn ào lớn như vậy, mẹ ruột của vị hôn phu Lô tiểu thư cũng đến chỗ này dâng hương, bây giờ muốn từ hôn.

Lô gia bị lui hôn, vậy vì danh tiếng của Đô gia, gã cũng chỉ có thể cưới Lô tiểu thư.

Nghĩ như thế càng bực bội hơn.

Gã ta nhìn Tiêu Bạch Lê có chút lạnh lùng, trong đầu nghĩ hôm nay đã thành như vậy, đều là do Tiêu Bạch Lê và Hề Duệ tạo thành, nếu Tiêu Bạch Lê không muốn làm chính thê, vậy làm thiếp của gã đi.

Chỉ cần gã có thể hủy trong sạch của Tiêu Bạch Lê, dù cho nàng ta có chỗ dựa, cũng sẽ gả vào cửa Đồ gia mà thôi.

Nghĩ như vậy, Đồ Lập Hoan đè lửa giận trong lòng xuống.

Lúc này Đồ Ngọc Kiều cũng rất bực bội, ca ca của nàng ta xuất chúng như vậy, Lô tiểu thư hoàn toàn không xứng.

Nhưng bây giờ mọi người đã thành như vậy, không muốn cũng phải cưới.

Ánh mắt nàng ta nhìn Tiêu Bạch Lê và Hề Duệ, cũng có chút lạnh lẽo, đều tại hai người này, nếu không sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.

Tiêu Bạch Lê thật sự cảm thấy cạn lợi.

Đôi huynh muội này rõ ràng là có bệnh, rõ ràng là bọn họ muốn hại người, cuối cùng hại không thành, còn bị đánh trả lại, không tự tìm nguyên nhân trên người mình, lại còn hận người thiếu chút nữa bị bọn họ hại.

Nàng ấy cũng không muốn quan tâm đến đôi huynh muội này nữa, quay đầu lại nói với Hề Duệ: "Duệ ca, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi."

Hề Duệ cũng cảm thấy xem kịch như vậy là đươc rồi: "Được!"

Vì vậy hai người trực tiếp dẫn theo Nhị lang rời đi, trái lại Đồ Lập Hoan cũng muốn đi, nhưng lại không có cách nào, gã còn phải ở lại thu dọn cục diện rồi rắm này.

Sau khi Tiêu Bạch Lê và Hề Duệ trở về Bắc Thành, nói chuyện xảy ra ngày hôm nay cho mấy người Tiêu Hàn Tranh.

Tiêu Hàn Tranh và Nghệ vương có phái người âm thầm bảo vệ Tiêu Bạch Lê, cho nên cũng biết.

Tiêu mẫu và Thời Khanh Lạc mới trở về, nghe được chuyện này cũng có chút tức giận.

Thời Khanh Lạc hừ một tiếng: "Đồ Lập Hoan và Lô tiểu thư gì đó kia đúng là tuyệt phối, hai người ở bên nhau cũng tốt, bớt gieo họa cho người khác."

Nàng lại hỏi: "Chẳng qua phải cảnh cáo Đồ gia và Lô gia kia một chút, để cho bọn họ biết, Bạch Lê nhà chúng ta không phải dễ bị khi dễ."

Đối với chuyện này Lương Vũ Lâm và Tiêu Hàn Tranh cũng rất đồng ý, "Không sai, tiểu bối nhà chúng ta bị khi dễ, tất nhiên muốn tìm trưởng bối nhà bọn họ gả giận."

Thời Khanh Lạc thật lâu không đánh nhua rồi: "Vậy ngày mai ta sẽ dẫn theo Bạch Lê đến nhà Lô gia."

Tiểu cô bị khi dễ, nàng là tẩu tẩu quận chúa tất nhiên phải đi đòi lại.

Tiêu Hàn Tranh cưng chìu cười nói: "Được, mang nhiều người đi một chút."

Tiếp đó trao đổi ánh mắt với Nghệ vương, Đồ gia và Lô gia thật thiếu đánh.

Buổi tối tắm xong, Thời Khanh Lạc nằm để cho Tiêu Hàn Tranh lau tóc cho mình.

"Lão Tiêu, chàng có phát hiện ánh mắt Hề Duệ nhìn Bạch Lê nhà mình có chút không đúng hya không."

Tay cầm khăn của Tiêu Hàn Tranh dừng lại một chút: "Có chỗ nào không đúng?"

Hắn thật sự không chú ý đến chuyện này.

Thời Khanh Lạc cười hì hì một tiếng: "Chính là có thêm một loại cảm giác cưng chìu."

"Nếu ta nhìn không lầm, hẳn là Hề Duệ thích Bạch Lê nhà chúng ta."

Tiêu Hàn Tranh vẫn rất tin tưởng cảm giác nhạy bén của tiểu tức phụ.

Hắn suy nghĩ một chút: "Vậy Bạch Lê thì sao?"

Trước đó Lương gia muốn cưới Tiêu Bạch Lê, Lương thế tử phi có chút coi thường thân phận muội muội của hắn, cho nên đoạn thời gian trước Lương Hữu Tiêu bị Nghệ vương thu thập không ít lần.

Nhưng hắn không ngờ Hề Duệ cũng có ý như này.



Thời Khanh Lạc trả lời: "Có lẽ muội muội không có suy nghĩ đó, chẳng qua ta thấy con bé trò chuyện với Hề Duệ rất vui."

"Gần đây hai người thường xuyên ra ngoài còn dẫn theo cả Nhị Lang ra ngoài dạo phố ăn cơm."

"Ta thấy muội muội ở chung một chỗ với Hề Duệ rất vui vẻ."

Tiêu Hàn Tranh rất thương tiểu muội, nhưng cũng không phải là loại ca ca gia trưởng.

"Nếu muội muội thích, ta cũng không phản đối."

Hắn lại nói: "Nếu là Hề Duệ, quả thật thích hợp hơn Lương Hữu Tiêu một chút."

Tình huống nhà Lương Hữu Tiêu quá phức tạp, thế tử phi không dễ ở chung, còn có có hai tẩu tẩu khó dây dưa, muội muội gả vào chắc chắn cuộc sống sẽ không vui vẻ.

Hơn nữa Lương Hữu Tiêu có dã tâm, có lòng cầu tiến với sự nghiệp, khẳng định sẽ không có thời gian quan tâm đến vợ con.

Đây cũng là nguyên nhân Nghệ vương và hắn không đồng ý chuyện của Lương Hữu Tiêu và muội muội.

Nếu là Hề gia, mặc dù đều là Phủ quốc công, nhưng lại hòa thuận không ít.

Hề Duệ ở phủ quốc công chẳng những là bảo bối của lão thái thái và thế tử phu nhân, lão gia tử và Hề thế tử cũng cưng chiều.

Hai ca ca cũng không ghen tị, trái lại cũng rất cưng chiều.

Hai tẩu tẩu cũng là loại tương đối thông minh, sẽ không vì ghen tị mà cố ý gây chuyện.

Hề Duệ không có lòng cầu tiền, Hề gia cũng khôg giao gánh nặng gì cho Hề Duệ, cho nên sống rất dễ chịu.

Mặc dù Tiêu Hàn Tranh không có quan niệm gì với dõng dõi, nhưng nếu muội muội gả cho người có điều kiện tốt, tất nhiên rất tốt.

Gả cho thư sinh nhà nghèo hoặc võ tướng, không nhất định sẽ hạnh phúc hơn gả cao.

Không ít mẹ chồng nhà nghèo, dày vò con dâu, còn lợi hại hơn phu nhân thế gia.

Trái lại không phải là xem thường nhà nghèo, nhưng bây giờ quả thật không thích hợp với muội muội.

Dĩ nhiên, mấu chốt chính là phải xem muội muội có thích không, chỉ cần người muội muội xem trọng nhân phẩm không thành vấn đề, người nhà không có cực phẩm gì đó, hắn sẽ không phản đối

Thời Khanh Lạc gật đầu nói: "Ta cũng cảm thấy thật ra Hề Duệ cũng không tệ."

"Chờ ngày mai, ta thăm dò hắn ta."

Tiểu cô cũng đã đến lúc đến tuổi thành thân rồi.

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Được, khổ cực cho nương tử rồi!"

Ngày hôm sau, Hề Duệ đi theo Nghệ vương đến ăn ké ngọ thiện.

Sau khi ăn xong Thời Khanh Lạc đột nhiên hỏi Hề Duệ: "Lão Hề, ngươi cũng đã đến tuổi bị ép hôn, lần sau người về kinh có phải thành thân rồi không?"

Hề Duệ có chút khó hiểu, sao Thời Khanh Lạc lại hỏi chuyện này.

Hắn ta trả lời: "Không sao, mặc dù có quy định như vậy, nhưng quan phủ không dám ép hôn ta."

"Mọi người trong nhà giúp ta chịu trách nhiệm, sẽ không để cho quan phủ phối hôn cho ta."

Thời Khanh Lạc nhìn bộ dạng của Hề Duệ, cũng biết đối phương không có suy nghĩ nhiều.

Nàng lại cười hỏi: "Hỏi ngươi vấn đề, sau này nếu cưới thê tử, ngươi sẽ đối với nàng ấy như thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play