Lúc này Đồ Lập Hoan mới sầm mặt nhìn về phía Hề Duệ, mang theo mấy phần cắn răng nghiến lợi: "Hề công tử, xin ngươi đừng có ngụm m.á.u phun người!"

Hề Duệ ôm tay, một bộ dạng cà lơ phất phơ.

"Tại sao ta lại ngậm m.á.u phun người?"

"Ta hỏi ngươi, mới vừa rồi lúc ngươi lặn xuống nước có ôm Lô tiểu thư không?"

"Nàng ta ăn mặc đơn bạc như vậy, lại bị nước thấm ướt, ngươi và nàng ta có phải đã tiếp xúc da thịt với nhau hay không?"

"Nếu các ngươi không có tư tình, nếu đã cứu người lên rồi, vì sao các ngươi còn ôm nhau, nàng ta còn nắm c.h.ặ.t t.a.y ngươi."

"Mới vừa rồi nàng ta còn nhào vào lòng ngươi nói sợ, nếu giữa các ngươi không có tư tình, nàng ta sẽ sợ hãi chui vào lòng ngươi sao?"

"Điều này nói rõ các ngươi đã ôm nhau như vậy rất nhiều lần, có lẽ ngày bình thường cũng có đi."

Tát nước dơ chính là chuyện mà hắn ta am hiểu nhất.

Hơn nữa hắn ta có thể nhìn ra được, Lô tiểu thư này có chút tâm tư, hẳn đã sớm thích Đồ Lập Hoan, chẳng qua Đồ gia không xem trọng nàng ta mà thôi.

Bây giờ thừa dịp rơi xuống nước, muốn từ hôn gả cho Đồ Lập Hoan.

Nữ nhân xấu xí này thật làm cho người ta chán ghét, tất nhiên hắn ta phải thành toàn, đỡ cho nàng ta đi gieo họa cho nam nhân tốt khác.

Sắc mặt Đồ Lập Hoan hết xanh lại đỏ, hoàn toàn tức giận: "Hề công tử, ngươi thật sự là làm nhục văn nhã, ta và Lô tiểu thư trong sạch, hoàn toàn không có tư tình gì."

Hề Duệ giễu cợt nói: "Bộ dạng tức giận này của ngươi, nhìn một cái đã biết là chột dạ!"

"Hơn nữa các ngươi có tư tình hay không, liên quan gì đến ta? Ngươi không cần giải thích cho ta!"

Hắn ta ý vị thâm trường liếc nhìn vị Lô tiểu thư đang ngồi dưới đất kia: "Ngươi phải đi giải thích với Lô gia, đi giải thích với nhà vị hôn phu của tiểu thư này."

"Hơn nữa các ngươi ôm nhau lâu như vậy, đó mới là làm nhục văn nhã."

Người vậy xem tại chỗ đều cảm thấy Hề Duệ nói đúng.

Mới vừa rồi Lô tiểu thư đột nhiên nhào vào lòng Đồ công tử nói mình sợ, bộ dạng kia rất thành thục.

Hơn nữa còn ngay ở trước mặt nhiều người như vậy, thật sự không biết xấu hổ, đây mới là làm nhục văn nhã.

Nếu nam chưa lập gia đình, nữ chưa gã, lại có tư tình, vậy tại sao không định hôn sự? Cần gì phải đi gieo họa cho người khác.

Mọi người cũng có chút đồng tình với vị hôn phu của Lô tiểu thư kia.

Lô tiểu thư cũng không giải thích, mà làm ra bộ dạng giống như rất ủy khuất, nhìn về phía Đồ Lập Hoan ánh mắt còn mang theo mấy phần dục cự còn nghênh.

Chuyện này càng làm cho mọi người cảm thấy quan hệ của bọn họ không cạn.

Đồ Lập Hoan còn muốn giải thichs, nhưng vào lúc này, đột nhiên một vị phu nhân bước nhanh đến, trên mặt đầy vẻ tức giận.

Bà ta chỉ vào Lô tiểu thư: "Ngươi, nữ nhân không biết xấu hổ, lại ở sau lưng con trai ta ôm ấp ngoại nam ngay trước mặt mọi người, thứ không biết xấu hổ."

"Từ hôn, con dâu như ngươi nhà chúng ta không quản nổi."

"Từ bây giờ bổn phu nhân từ hôn với nhà cá ngươi, nữ nhân lẳng lơ nhà ngươi, vẫn nên gả cho Đồ gia đi."

Hề Duệ thấy vị phu nhân này xuất hiện, cũng không ngoài ý muốn.

Bởi vì vị phu nhân này là hắn ta bảo người gọi đến.

Hôm nay cũng thật đúng dịp, mẫu thân của vị hôn phu Lô tiểu thư cũng đến chùa dâng hương.

Sau khi Hề Duệ biết, để cho người mới đối phương đến xem kịch vui.

Từ khi Lô tiểu thư rơi xuống nước đến khi Đồ Lập Hoan nhảy xuống cứu người, Lô tiểu thư chủ động ôm áp với Đồ Lập Hoan, vị phu nhân này đều thấy được toàn bộ.

Đây là hắn ta làm cho mọi chuyện rõ ràng thêm, nếu không sau khu khi thành thân vị Lô tiểu thư còn cấu kết làm bậy với Đồ Lập Hoan, vậy vị hôn phu của nàng ta thật sự quá thảm.

Hơn nữa nữ nhân xấu xí này dám đẩy Tiêu Bạch Lê, trừ có suy nghĩ xấu với Bạch lê, còn muốn phá hủy trong sạch của Bạch lê.

Lúc này là nàng ta tự làm tự chịu, tất niên không thể để cho Lô gia chiếm khí thế đi từ hôn được.

Mà phải để cho nhà vị hôn phu của nàng ta biết được nàng ta có tư tình với Đồ Lập Hoan, là nữ nhân lẳng lơ, rồi đi lui hôn, thanh danh hai người này mới ngày càng thối được.

Chỉ cần Đồ gia cần mặt mũi, vậy cũng chỉ có thể nắm lỗ mũi cưới Lô tiểu thư này về nhà.

Quả nhiên sắc mặt Lô tiểu thư thay đổi, ủy khuất khóc không dứt: "Ta là bị Tiêu Bạch Lê đẩy xuống nước, chẳng qua có Đồ công tử cứu ta, chúng ta không có tư tình, các ngươi đừng oan uổng chúng ta."

Mặc dù nàng ta muốn gả cho Đồ Lập Hoan. nhưng không thể hủy danh tiếng của mình được.

Trong lòng vô cùng hận Tiêu Bạch Lê đã tránh cái đẩy của nàng ta kia, vì vậy cố ý muốn lôi kéo Tiêu Bạch Lê cũng dính vào vụ này.

Vốn dĩ Tiêu Bạch Lê đang xem kịch, không nghĩ đến Lô tiểu thư này lại muốn kéo mình vào.

Nàng đi về phía trước, giơ tay lên tát cho nàng ta một cái.

"Lô tiểu thư, bây giờ ta nói cho ngươi biết, kết quả của chuyện ngậm m.á.u phun người làm bậy."

Tiêu Bạch Lê tiếp tục lạnh lùng nói: "Mới vừa rồi rõ ràng là ngươi muốn làm chuyện xấu ở sau lưng đẩy ra, sau khi ta phát hiện lùi ra bên cạnh mấy bước, ngươi tự làm tự chịu rơi xuống nước."



"Chính ngươi hại người không được dẫn đến hại mình, trái lại còn vu oan ngược lại ta, ngươi thật sự cho rằng mọi người ở đây là ngươi ngu sao?"

"Ngươi muốn hại người, cũng nên tìm chút lý do đi."

Nàng cười lạnh lại hỏi: "Ta chỉ muốn hỏi, ta đứng trước mặt ngươi, ngươi ở phía sau ta, ta làm gì mới có thể đẩy ngươi xuống nước?"

Nữ nhân này thật đúng xem mình là tiểu thư thế gia, ai cũng có thể oan uổng.

Tẩu tẩu có nói, nếu ai khi dễ mình, trực tiếp đánh trả là được.

Lô tiểu thư bụm mặt, không dám tin nhìn Tiêu Bạch Lê: "Ngươi, tiện nhân này, ngươi dám đánh ta."

Tiêu Bạch Lê nhướng mày: "Ngươi là cái thứ gì, sao ta lại không dám đánh ngươi?"

"Một tiểu thư thế gia Bắc Thành, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình là Trân quận chúa năm đó?"

"Ngươi vu oan ta, ta đánh chính là ngươi."

"Nếu ngươi không phục, vậy ngươi đánh ta đi!"

"Hoặc trở về tố cáo, để cho người nhà của ngươi đến tìm ca ca tẩu tẩu của ta."

Nàng ấy dám khẳng định, chỉ cần người Lô gia dám đến cửa gây chuyện, tẩu tẩu sẽ trừng trị c.h.ế.t đám người đó, ca ca cũng có thể để cho Lô đại nhân nhìn một chút.

Lô tiểu thư nghẹn họng: "Ngươi, ngươi thật bất chấp lý lẽ."

Tiêu Bạch Lê giễu cợt: "Không biết ai mới là người bất chấp lý lẽ."

Nàng lại hừ lạnh một tiếng:"Nếu ngươi không tố cáo, ta trở về cũng sẽ tố cáo, hom nay ngươi dám vu hại ta, chuyện này không xong đâu."

Tẩu tẩu nói, ở bên ngoài bị ủy khuất, nhất định phải về nói với trưởng bối.

Lô tiểu thư: "..."Rõ ràng người bị đánh chính là nàng ta, nàng ta cũng chưa nói muốn tố cáo.

Nàng ta không nghĩ nhìn thì Tiêu Bạch Lê rất dịu dàng yếu ớt, như tính tính lại cương liệt như vậy, chẳng những dám đánh nàng ta, lại còn muốn về nhà tố cáo.

Trong lúc nhất đột nhiên không biết nói cái gì mới tốt.

Mới vừa rồi nàng ta cũng là bị mẫu thân của vị hôn phu đột nhiên xuất hiện muốn từ hôn, bị dọa sợ mới không có lý trí đẩy tội lên đầu Tiêu Bạch Lê.

Nàng ta cho rằng thôn cô này sẽ rất nhát gan, nhiều nhất chỉ nói mấy câu, ai có thể nghĩ lại phách lối như vậy.

Đồ Ngọc Kiều cũng không ngờ tính cách của Tiêu Bạch Lê lại phách lối cương iệt như vậy, trực tiếp ra tay đánh tiểu thư thế gia.

Mấu chốt đánh người còn muốn về tố cáo với người lớn, tính cách này cũng quá điêu ngoa rồi.

Thật không hổ là tiểu cô do nữ nhân đanh đá Thời Khanh Lạc nuôi ra, đều vô lý giống nhau.

Sắc mặt Đồ Lập Hoan cũng rất khó coi, gã vẫn luôn cho rằng Tiêu Bạch Lê là loại hiền lành dịu dàng, không nghĩ đến lại đanh đá như vậy.

Là loại nữ tử không được dạy dỗ tốt.

Thấy Đồ Lập Hoan dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, Tiêu Bạch Lê không vui nói: "Nhìn cái gì, ta đánh là đánh Lô tiểu thư."

"Nếu như ngươi đau lòng, vậy ngươi cứ đến trút giận cho nàng ta đi, người khác sợ Đồ gia các ngươi, ta thì không sợ."

Hề Duệ lập tức đi đứng bên cạnh Tiêu Bạch Lê nói: "Đúng vậy, chỉ là một Đồ gia mà thôi, thật xem mình là thân phận lớn lắm."

Hắn ta còn khiên khích nhìn Đồ Lập Hoan: "Bạch Lê đánh người ngươi yêu, ngươi muốn như thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play