Ngưu thị cùng Cát Xuân Nghĩa tự nhiên đều không đồng ý thu lưu Cát Xuân Di, muốn đuổi nàng ta ra ngoài.
Cát Xuân Như cũng sợ bị Ngưu thị đánh, hơn nữa lúc trước bị Cát Xuân Di làm cho lạnh lòng, vì thế không có đi ra che chở.
Điều này lại khiến Cát Xuân Di ghi thù
Vì thế chỉ có thể từ trong n.g.ự.c lấy ra một tấm, một trăm lượng ngân phiếu đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Ngưu thị.
Nàng ta tự nhiên là có tiền, nhưng một nữ tử tay trói gà không chặt, cộng thêm không thể nói chuyện, nàng ta cũng không dám tự mình đi lấy ra dùng.
Cho nên mới nghĩ đến muốn trở về.
Ngưu thị nhìn thấy bạc, hỏi Cát Xuân Di: "Ngươi hẳn là không chỉ có chút ngân phiếu này chứ? "
Cát Xuân Di gật đầu, chỉ vào bên ngoài "A a a".
Khó được Ngưu thị cư nhiên hiểu: "Ý của ngươi là, ngươi còn có tiền giấu ở bên ngoài? "
Cát Xuân Di gật đầu, một bộ dáng các ngươi thu lưu ta, ta sẽ tiếp tục cho các ngươi tiền.
Ngưu thị lúc này mới đè xuống hận ý Cát Xuân Di, cùng Cát Xuân Nghĩa liếc nhau, sau đó lưu lại Cát Xuân Di.
Bởi vì không có gian phòng dư thừa, cho nên Ngưu thị để cho nàng cùng Cát Xuân Như ở chung một gian.
Kế tiếp bởi vì Cát Xuân Di hai tay vô lực không có cách nào làm việc, hơn nữa nàng dùng tiền treo hai người Ngưu thị, cho nên cũng sống qua ngày nhàn nhã chỉ biết ăn uống ngủ.
Thậm chí còn hại Cát Xuân Như.
Ví dụ như Cát Xuân Như thật sự là thêu không nổi hoa, vụng trộm trốn việc, Cát Xuân Di nhìn thấy sẽ đi gọi Ngưu thị cách vách tới đây.
Cát Xuân Như tự nhiên trốn không thoát một trận.
Lại ví dụ như Cát Xuân Như nấu cơm, Cát Xuân Di sẽ nhân cơ hội này cố ý thêm một thìa muối vào món ăn, mặn đến Ngưu thị chịu không nổi, lại đánh Cát Xuân Như một trận.
Sau khi nhìn thấy Cát Xuân Như bị đánh, Cát Xuân Di đều lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Nàng ta còn đang ghi hận trước đó Cát Xuân Như ép nàng ta quỳ xuống, thậm chí còn không hỗ trợ khi Ngưu thị đánh nàng ta.
Cuộc sống của Cát Xuân Như vốn đã khổ, sau khi thu nhận Cát Xuân Di là muội muội này, càng khổ không thể tả, giống như mỗi ngày ngoại trừ thời gian ngủ đều ngâm mình trong nước đắng.
Không chịu nổi gánh nặng như vậy, Cát Xuân Như ngã bệnh.
Nhưng lần này mấy người Ngưu thị đều đã quen với những ngày được nàng ta hầu hạ, cho nên đem nàng ta đánh dậy nấu cơm.
Còn phạt nàng ta không được ăn cơm, thậm chí còn để cho nàng ta quỳ gối trước bàn, nhìn bọn họ ăn.
Cát Xuân Như quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn đệ đệ lạnh lùng, muội muội vui sướng khi người gặp họa, Ngưu thị tâm địa độc ác.
Ngoại trừ bị người thân nhục nhã khó chịu cùng tâm lạnh ra, hận ý trong lòng cũng triệt để bộc phát ra.
Mỗi ngày từ khi tỉnh dậy bắt đầu làm việc, những ngày như vậy nàng ta thật sự không chịu nổi nữa.
Vì thế nửa đêm hôm sau, Cát Xuân Như giả vờ đi vệ sinh, sau đó buổi sáng đi mua thức ăn, dầu mua trộm, rắc lên cửa ra vào và cửa sổ hai phòng.
Nàng ta châm một đốt một đóm lửa ném qua, sau đó tận mắt lạnh lùng nhìn người trong phòng khóc kêu cứu, cuối cùng chờ thanh âm bên trong hoàn toàn dừng lại.
Nàng ta mới xụi lơ ngồi trên mặt đất khóc.
Hàng xóm phát hiện ngọn lửa bùng phát nên đứng dậy dập lửa.
Nhưng sau khi ngọn lửa được dập tắt, ba người bên trong đã chết.
Cát Xuân Như đột nhiên từ trong n.g.ự.c lấy ra một lọ độc dược đã sớm mua xong, uống một ngụm, mang theo hối hận vĩnh viễn ngã xuống đất.
Ngày hôm sau, khi Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc biết tin tức này, cũng không phải là rất bất ngờ.
Dù sao trong khoảng thời gian gần đây, Cát Xuân Như bị đệ đệ muội muội cùng Ngưu thị ép buộc đến sắp sụp đổ.
Nhiều khi nghèo trở nên giàu có thể dễ chấp nhận, nhưng từ giàu sang nghèo có không ít người khó chấp nhận, càng không thể sống trong nghịch cảnh.
Hiển nhiên Cát Xuân Như thuộc loại người không thể tiếp nhận nghèo khó, không thể bước đi trong nghịch cảnh.
Cho dù không có Cát Xuân Nghĩa cùng Cát Xuân Di ép buộc, Cát Xuân Như sau khi không có tiền, tám chín phần mười cũng sẽ lựa chọn sa đọa.
Ba tỷ đệ này đều là người cùng đức hạnh, chưa bao giờ nghĩ đến tự mình phấn đấu vươn lên, luôn muốn mượn vị trí hoặc hại người leo lên trên.
Nhưng trên thực tế, hiển nhiên dựa vào năng lực của mình leo lên trên, mới là đáng tin cậy nhất.