Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Tính tình Bắc Vương là bá đạo nhất Cát Quốc, làm việc càng tùy ý kiêu ngạo. "

“Ông ta coi trọng ai, xưa nay đều là cứng rắn cướp đoạt, ngay cả phi tử của Hoàng đế Cát Quốc cũng bị ông ta cướp đi. "

“Ở Cát quốc ngoại trừ ngôi vị hoàng đế ra, nghe nói thứ gì ông ta muốn chưa có gì là không đoạt được. "

“Còn có người nói, ông ta không có đi cướp ngôi vị hoàng đế cũng không phải cướp không được, mà là không thích đi quản một quốc gia, ông ta càng thích tự do tùy ý hơn. "

“Hoàng thất tuy rằng kiêng kỵ Bắc vương, nhưng cũng trọng dụng. "

Kiếp trước hắn từng giao thủ với Bắc Vương, cho nên đối phương vừa vào thành, tuy rằng cố ý để râu ria che dấu dung mạo thân phận, nhưng hắn vẫn nhận ra.

Thời Khanh Lạc ngã xuống trợn trắng mắt nói: "Vậy để cho ông ta lật thuyền trong mương đi. "

Muốn bắt nàng, cũng không dễ dàng như vậy.

Nàng tiếp tục hỏi: "Bắc Vương này giả vờ là một đội thương nhân đến Bắc Thành, có phải vì kho báu không?" "

Ngày phụ thân cặn bã rời khỏi Bắc Thành, tiểu tướng công đã phái gián điệp chuyên môn nhìn chằm chằm cửa thành, có người khả nghi vào thành đều sẽ chú ý.

Chính là hoài nghi có thể sẽ có người Cát Quốc vì kho báu mà đến, xem ra lại đoán đúng.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Tám chín phần mười là vì kho báu mà tới. "

“Chỉ là ta không nghĩ tới Bắc Vương lại tự mình đến, ông ta quả nhiên có lá gan rất lớn.”

Thời Khanh Lạc cười nói: "Ông ta không sợ Cẩm Vương đột nhiên trở tay bắt mình?”

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Ông ta khẳng định cũng lưu lại hậu thủ chuẩn bị sẵn sàng, người này nhìn lỗ mãng kiêu ngạo tùy ý, nhưng lại tinh thông tính kế, không phải tứ chi phát triển mà đầu óc đơn giản.”

Thời Khanh Lạc nói: "Điều này là chắc chắn, nếu thật sự chỉ là tứ chi phát triển mà đầu óc đơn giản, cũng không làm được chiến thần Cát Quốc. ”

Dẫn binh đánh nhau không chỉ có mỗi sức mạnh, cho dù có mỗi sức mạnh cũng chưa nhất định sẽ thắng.

Dù sao thì kiến nhiều cũng cắn c.h.ế.t voi!

Có thể chiến thần, đồng nghĩa với việc ông ta có phần thắng cao trong trận chiến, ngoài sức lực bên ngoài, cần phải có đầu óc linh hoạt, khả năng hiểu biết về bày binh bố trận.

“Lần này, phải nỗ lực để giữ ông ta lại Đại Lương.”

Cát Quốc tiêu tốn rất nhiều tiền để đổi lấy tiểu vương tử, trả giá không ít quyền lợi để đem trở về.

Lần sắp tới để cho Cát Quốc bọn họ đổi lấy chiến thần Bắc vương đi.

Tiêu Hàn Tranh cười khẽ nói: “Chúng ta cùng nhau hành động.”

“Đúng rồi, Cát Xuân Di chạy trốn từ thôn trang, tên mã phu kia đột ngột chết.”

Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Cát Xuân Di làm?”

Tiêu Hàn Tranh lắc đầu: “Chuyện này không phải, người của Nhị hoàng tử trước kia đã hạ dược độc mãn tính vào mã phu, hắn là bị độc phát tác mà chết.”

Thời Khanh Lạc gật đầu: “Thì ra là thế.”

Nàng nghĩ Cát Xuân Di bị phế đi đôi tay, hiện tại dùng thìa ăn cơm cũng phải tốn không ít sức, cầm đũa cũng đã không được, càng đừng nói tới việc sẽ có thể hạ thủ được với mã phu.

Nàng cười hỏi: “Nàng ta không phải là sẽ đi tìm Cát Xuân Như chứ?”

Cát Xuân Di từ trên thôn trang chạy đi, Tiêu Hàn Tranh nhận được tin tức, người của Tiêu Nguyên Thạch tự nhiên cũng biết.

Sau khi phát hiện Cát Xuân Di chạy về Bắc Thành tìm Cát Xuân Như, bọn họ cũng không ngăn cản.

Điều này nằm trong dự liệu của Phó Đô Đốc bọn họ, cũng là cố ý để cho người trông coi thôn trang buông lỏng cảnh giác, để cho Cát Xuân Di chạy.

Thế nhưng cho dù là người của Tiêu Nguyên Thạch, hay là người của Tiêu Hàn Tranh đều tiếp tục nhìn chằm chằm.

Cát Xuân Di cũng không có biện pháp, nếu nàng ta không chạy, vậy cũng chỉ có một con đường chờ nàng ta là chết.

Hiện tại tay nàng ta không thể cầm, miệng không thể nói, lại bị hủy dung, đã bị Tiêu Nguyên Thạch cùng mã phu hoàn toàn chặn đường lui.

Hận ý của nàng ta đối với Tiêu Nguyên Thạch và mã phu cũng xếp trên Nhị hoàng tử.

Nhìn mã phu kia đột nhiên c.h.ế.t không lý do, trong lòng nàng ta cảm thấy cực kỳ hả giận...

Nàng ta muốn trả thù Tiêu Nguyên Thạch, nhưng lại bất lực.

Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, con đường duy nhất có thể sống sót, ngược lại là trở về tìm tỷ tỷ.

Cát Xuân Di cho dù bây giờ thành như vậy cũng không muốn chết, cho nên thừa dịp người trông coi thôn trang ngủ, trời còn chưa sáng nàng ta ngay lập tức vụng trộm chạy đi.

Vừa chạy vừa đi, vừa mệt vừa đói, nhưng nàng ta lại cắn răng không dừng lại nghỉ ngơi, sợ người của thôn trang đuổi theo.

Trước khi trời còn chưa tối, cuối cùng nàng ta cũng chạy về sân mà các nàng Cát Xuân Như thuê ở Bắc Thành.

Lúc trước nàng ta tuy rằng ở phủ tướng quân, nhưng lại chú ý tình huống của Cát Xuân Như cùng Cát Xuân Nghĩa, cho nên mới biết được mấy người thuê viện tử ở nơi nào.

Đến cửa, nàng ta nhấc chân không ngừng đá cửa.

Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị ăn no uống đủ, đang dựa vào ghế dài cắn hạt dưa, nghe được có người đá cửa, lười đi mở cửa.

Ngưu thị hô to một tiếng: "Cát Xuân Như đi mở cửa. "

Cát Xuân Như đang tê dại thêu bình phong ở phòng bên cạnh hai người, thân thể run rẩy.

Sau đó đứng dậy muốn đi mở cửa, nàng ta hiện tại bị Ngưu thị thu thập tới sợ hãi.

Cát Xuân Như đi tới cửa hỏi trước: "Ai vậy? "



Bên ngoài chỉ có một tiếng nữ "A a a".

Nghe thấy giọng nói của người nữ nhân, nàng ta mở cửa.

Vừa mở cửa ra, đã bị người đột nhiên ôm lấy.

Cát Xuân Như hoảng sợ, dùng sức đẩy người ra.

Cát Xuân Di hai tay vô lực, tuy rằng có thể nâng tay ôm Cát Xuân Như, nhưng lại không có khí lực, bởi vậy thoáng cái đã bị đẩy ra.

Vì thế nàng ta đỏ mắt hướng về phía Cát Xuân Như, giống như nói: "A a a! Tỷ tỷ là ta!”

Tuy rằng trên mặt Cát Xuân Di có thêm vài vết sẹo, nhưng Cát Xuân Như vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra nàng ta: "Xuân Di, ngươi làm sao vậy? "

Cát Xuân Di nghe nói như vậy, nhịn không được lệ rơi ra, lại một lần nữa nhào tới ôm lấy Cát Xuân Như, miệng không ngừng kêu "A a a", giống như là muốn kể lại đau khổ tra tấn gần đây.

Cát Xuân Như bị ôm lấy, thân thể cứng đờ.

Nàng ta cũng phát hiện, muội muội chẳng những bị hủy dung, còn không thể nói chuyện.

Nàng ta không nhúc nhích, tùy ý đối phương ôm một hồi, chờ Cát Xuân Di chủ động buông ra.

Nàng ta mới thản nhiên nhìn Cát Xuân Di: "Bộ dáng của ngươi là Tiêu Nguyên Thạch làm? "

Cát Xuân Di khóc gật đầu, lại vẻ mặt hận ý "A a a".

Nàng ta thật không nghĩ tới Tiêu Nguyên Thạch lại tàn độc với mình như vậy.

Nàng ta gần đây vẫn rất hối hận, không nên chủ động đi trêu chọc Tiêu Nguyên Thạch.

Cát Xuân Như mím môi: "Ngươi đi đi. "

Nàng ta vĩnh viễn đều không quên được, lúc trước muội muội mắng nàng ta ngu xuẩn như thế nào, cũng nhục nhã nàng ta ở trước mặt Tiêu Nguyên Thạch.

Cát Xuân Di không thể tin được nhìn Cát Xuân Như, hiển nhiên không nghĩ tới đối phương lại đuổi nàng ta đi.

Trong lòng không khỏi sinh ra tia hận ý, trên mặt lại kinh hoảng vừa khóc vừa lắc đầu.

Cát Xuân Như nhìn thấy muội muội rơi vào kết tình này, có chút mềm lòng, lại có chút không muốn tiếp nhận, trong lúc nhất thời rất rối rắm.

Cát Xuân Di tự nhiên nhìn ra Cát Xuân Như do dự, trong lòng càng hận.

Nàng ta đột nhiên quỳ xuống với Cát Xuân Như, khóc "A a a", giống như đang nói mình sai rồi.

Lúc này tóc nàng ta tán loạn, quần áo trên người lộn xộn còn đen, lại phối hợp với biểu tình như vậy, nhìn qua chật vật lại đáng thương.

Vì thế Cát Xuân Như vẫn mềm lòng, dù sao cũng là muội muội tự mình nuôi lớn.

Nàng ta hít sâu một hơi: "Ngươi vào đi, nhưng ta chỉ có thể thu nhận ngươi một thời gian.”

Cát Xuân Di lộ ra vẻ mặt cảm kích gật đầu.

Cát Xuân Như nói chuyện, Ngưu thị cùng Cát Xuân Nghĩa tự nhiên nghe được.

Hai người đi ra, thấy được bộ dáng này cát Xuân Di.

Hai người đều rất ngoài ý muốn, sau đó Ngưu thị nhào tới bắt Cát Xuân Di đánh một trận.

Con trai bà ta bị Cát Xuân Di hại chết, cho nên bà ta hận.

Cát Xuân Di trước khi mã phu còn chưa chết, mỗi ngày đều bị đối phương đánh, cho nên cũng không sợ, ôm đầu ngồi xổm xuống.

Chờ Ngưu thị đánh đủ rồi, nàng ta đáng thương chạy tới sau lưng Cát Xuân Như trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play