Hương vị cũng tạm được, đừng nói là so Thời Khanh Lạc mẹ chồng cùng tiểu cô làm, ngay cả nhà bọn họ đầu bếp nữ làm đều so cái này ăn ngon.
Vốn dĩ còn nghĩ rằng thôn phụ như Thời Khanh Lạc và Tiêu Bạch Lê nhìn thấy yến hội phong phú như thế hẳn là sẽ kinh ngạc, sau đó ăn đến mức không dừng lại được.
Ai mà biết mới tùy tiện gắp một chút đã giống như ghét bỏ buông đũa xuống, điều này khiến cho trong lòng bà ta cảm thấy rất không thoải mái.
Thời Khanh Lạc gật đầu đúng sự thật nói: “Không phải bất mãn, là cực kì không hài lòng, hương vị của những món ăn này thật sự không đạt yêu cầu.”
“Không nói đến thịt còn mùi tanh, mùi vị cũng tệ.”
“Trước khi ta tới đây còn ôm hy vọng rất lớn, cảm thấy Đồ gia là đệ nhất đại thế gia ở Bắc Thành, chắc chắn có thể cho ta không ít kinh hỉ.”
Nàng thở dài: “Đáng tiếc thay, thật là khiến ta một lời khó nói hết.”
Trước đó Đồ phu nhân có giao hảo với tiền Cẩm vương phi, bên gối thổi gió, cho nên Đồ gia chủ hoàn toàn quy thuận Cẩm vương.
Nếu Đồ phu nhân không chủ động trêu chọc Thời Khanh Lạc, muốn bêu xấu nàng, thậm chí muốn đối phó nàng.
Nàng cũng lười quan tâm Đồ gia.
Nếu có người dám có ý đồ gì với nàng, tất nhiên nàng cũng phải trả lại gấp mười lần.
Cho nên nếu Đồ phu nhân nhất định muốn đưa mình đến cửa, vậy nàng cũng chỉ có thể cố gắng nói lời độc ác.
Lại nói lời của nàng đều là nói thật, quả thật ăn không ngon.
Lời này của Thời Khanh Lạc, Đồ phu nhân và các phu nhân ở chỗ này đều thay đổi sắc mặt.
Lời này vừa thẳng thắng vừa khó nghe.
Vốn dĩ các phu nhân tiểu thư còn đang ăn nhiệt tình, nhất thời cũng cảm thấy không còn khẩu vị nữa.
Đồ phu nhân tức giận vô cùng: "Xem ra yêu cầu của Quận chúa thật là cao, Đồ gia chúng ta chiêu đãi không nổi."
Lời này có chút chống đối.
Bữa tiệc này của bà ta, tùy tiện đưa ra ngòa đã rất có mặt mũi, lại bị Thời Khanh Lạc chê bai, cho nên bà ta thật sự không nhịn được.
Thời Khanh Lạc hẽ cười nói: "Tính khí của Đồ phu nhân cũng thật lớn, mới vừa rồi rõ ràng là ngươi hỏi ý kiến của ta, ta nói sự thật, ngươi lại không vui."
"Quả thật bữa tiệc này của ngươi chỉ tạm chấp nhận được, ta tuyệt đối không có bất kỳ ý chê bai nào."
"Lời này của ta, chỉ là muốn đề nghị cho Đồ phu nha,a để cho đầu bếp nhà ngươi tăng trù nghệ của mình, cái này cũng là sai sao?"
Ở một bên Tịch Dung giễu cợt nói: "Đúng vậy, rõ ràng khó ăn muốn chết, còn không để cho người ta nói?"
"Đồ phu nhân, lòng dạ của ngươi rất hẹp hòi nha!"
"Nếu không vui, vậy vì sao còn nhìn chằm chằm Lạc Lạc nhà ta hỏi vậy?"
"Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bọn ta giống như người hác, lường dối lương tâm nói lời nịnh nọt, bữa tiệc này mùi vị thật ngon, mới làm cho ngươi vui vẻ và hài lòng?"
Những người: "..." Không, các nàng không có.
Đồ phu nhân giận đến mức tay cầm đũa cũng run lên, hai người này thật ức h.i.ế.p người quá đáng.
Nhưng đúng là bà ta cố ý hỏi Thời Khanh Lạc, đối phương nói không ngon, cẳng lẽ bà ta ép đối phương nói ngon?
Bà ta cảm thấy là Thời Khanh Lạc và Tịch Dung cố ý bớt móc, nhưng lại không thể cãi lại.
Vừa bực bội vừa tức giân, bà ta thật khó chịu.
Mị người phát hiện Phúc Bảo quận chúa và Trấn Nam Hầu ăn nói thật là quá độc.
Nhưng người ta là nói thật, mọi người cũng không thể nói bọn họ đang gây chuyện được?
Bầu không khí lúng túng một chút.
Một phu nhân phụ thuộc vào Đồ gia cười cho Đồ phu nhân một bậc thang: "Phu nhân, ta hướng tới rượu hoa người cất đã lâu, hông biết lần này có cơ hội nếm thử hay không."
Hôm nay thật đúng là tính sai, ai có thể nghĩ đến Thời Khanh Lạc ỷ vào thân phận lại phách lối tùy ý như vậy, nói chuyện đều không uyển chuyển, vừa khó nghe vừa độc.
Còn dẫn theo một Trấn Nam Hầu có thân phận cao quý, cũng nói chuyện khó nghe như vậy, các nàng vì ngại thân phận không thể cãi lại, thật bực mình.
Đã nói hạ mã uy của Thời Khanh Lạc, để cho nhà quê này biết, vòng quý phụ ở Bắc Thành không dễ dung nhập vào như vậy.
Nhưng trước đó Chu phu nhân đã bị mất mặt, bây giờ Đồ phu nhân còn bị Thời Khanh Lạc đẩy vào tình thế không xuống đài được, bị mật mặt, tính sai rồi!
Có người cho thang xuống, tất nhiên Đồ phu nhân sẽ đi xuống, nếu không bà ta bị hai người Thời Khanh Lạc nói như vậy cũng không biết nói cái gì.
Bà ta miễn cưỡng cười nói: "Được, vậy mềm các vị nếm thử."