Thật không biết sao nàng lại nghĩ ra biện pháp "Thối" như vậy.
Đồ phu nhân cũng có suy nghĩ như vậy, bà ta bật cười nói: "Tất nhiên không ngại."
Bà ta giơ tay làm động tác mới: "Vậy xin mời Quận chúa."
Một lát nữa Thời Khanh Lạc bắt chước thơ và tranh của bà ta xong, so sánh hai bên sẽ càng thêm mất mặt.
Phu nhan và các tiểu thư ở chỗ này, trừ Tịch Dung ra, đều cho rằng Thời Khanh Lạc sẽ bị mất mặt.
Nhưng Thời Khanh Lạc lại rất bình tĩnh, đứng lên đi tới trước bàn dài.
Lúc này có nha hoàn chủ động mở bức tranh mà Đồ phu nhân vẽ ra.
Thời Khanh Lạc cẩn thận nhìn hai lần, sau đó cầm bút bắt đầu vẽ.
Tiểu tướng công là cao thủ bắt chước, đến trình đồ lấy đồ giả đổi đồ thật.
Nàng học kỹ thuật tạo cũ với ông ngoại, vốn dĩ cũng giỏi chuyện mô phỏng này.
Sau khi gả cho tiểu tướng công, còn được hắn dạy cho nhiều kỹ xảo mô phỏng, cho nên mặc dù nàng không bằng Tiểu tướng công, nhưng muốn mô phỏng chữ tranh của Đồ phu nhân vẫn có thể.
Hơn nữa nàng chẳng những biết bắt chước, còn có kỹ thuật tốt hơn, mặc kệ là viết hay vẽ, đều tốt hơn Đồ phu nhân.
Nếu Đồ phu nhân muốn bêu xấu nàng, trái lại nàng sẽ đáp trả.
Hiện đại câu nói, đụng hàng không đáng sợ, ai xấu thì người đó mới lúng túng.
Đặt vào trong lúc này cũng rất đúng.
Nàng viết xong chữ cuối cùng, ném bút lông vào ống đựng bút.
"Được rồi!"
Đồ phu nhân cũng không cho rằng Thời Khanh Lạc có thể vượt qua mình, vì vậy cười để cho nha hoàn đưa hai bức tranh đặt trước mặt mọi người giám định.
Trước tiên nha hoàn cầm bức tranh chữ của Đồ phu nhân lên, hai người nắm bốn góc của bức tranh, mở ra trước mặt mọi người.
Hai nha hoàn khác, lại cầm tranh chữ của Thời Khanh Lạc, dùng phương pháp giống nha, mở ra cho mọi người nhìn xem.
Chờ bức tranh được mở ra, nụ cười của Đồ phu nhân cứng đờ.
Trong mắt càng có thêm một loại khó tin, sao có thể?
Chỉ cần người biết chút thư họa cũng có thể nhìn ra được, hai bức tranh chữ này mặc dù giống như, nhưng bức vẽ của Thời Khanh Lạc có thần hơn bà ta, chữ cũng khí phách hơn rất nhiều.
Những phu nhân và tiểu thư giỏi thi họa cũng kinh ngạc.
Thật sự không ngờ Thời Khanh Lạc lại vẽ đẹp như vậy, chữ viết cũng rất đẹp.
mặc dù là bắt chước nét chữ của Đồ phu nhân, lại mang theo khí phách riêng.
Nhìn một cái, cao thấp đã có.
Cũng làm cho các phu nhân không biết nên mở miệng đánh giá như thế nào.
Lúc này Thời Khanh Lạc cười khẽ nói: "Bổn Quận chúa bêu xấu rồi!"
Tiếp đó nàng nhìn đồ phu nhân, cười như không cười hỏi; "Đồ phu nhân cảm thấy bức vẽ của ta như thế nào?"
Đồ phu nhân thấy ánh mắt của Thời Khanh Lạc, mặt không nhịn được đỏ lên, vừa tức giận vừa lúng túng.
Phúc Bảo Quận chúa này thật khó chơi, chẳng những liên tiếp phá cạm bẫy bà ta lập ra, còn cố ý nhằm vào bà ta.
Bà ta thật sự rất muốn mắng to, nhưng lại phải duy trí khí độ, chỉ có thể miễn cưỡng nợ nụ cười: "Kỹ thuật vẽ và thư pháp của Quận chúa thật cao."
Sao Thời Khanh Lạc có thể bỏ qua cho bà ta như vậy,thừa thắng xông lên: "So sánh với Đồ phu nhân thì sao?"
Đồ phu nhân: "..." Phúc Bảo Quận chúa này thật đáng ghét.
Phái hiện mọi người ở đây đều nhìn mình, bà ta nắm chặt bàn tay đặt trên đùi, chỉ có thể bực bội nói: "Ta không bằng Quận chúa."
Thời Khanh Lạc cười nói: "Hoa mà ngươi vẽ chủ yếu không có linh khí, chữ thì có chút bản lĩnh."
Nàng lại nói: "Chẳng qua viết cũng không tệ, luyện thêm mấy năm sẽ có sự đặc sắc của riêng mình, đừng bắt chức viết theo chữ nhỏ trâm hoa nữa."
Nàng cũng không khách khí chút nào: "Còn về phần vẽ nếu muốn tăng thêm linh khí thì thật không dễ dàng, sau này Đồ phu nhân dành thời gian rèn luyện một chút đi."
Hôm nay Đồ phu nhân chính là bị mất mặt, chữ viết là chữ nhỏ trâm hoa, vẽ cũng là hoa, đúng là là nàng am hiểu nhất.
Kiếp trước ông ngại nàng thích các loại hoa, thích dùng bút mực vẽ ghi chép thời hình khác nhau và hình dạng cả hoa.
Còn giao công việc này cho nàng, công them nàng là chuyên gia nông nghiệp, cũng thích hoa, cho nên về chuyện vẽ tranh, nàng âm hiểu nhất chính là vẽ hoa.
Bởi vì vẽ quá nhiều, cho nên dần dần có thể vẽ ra được vẻ đẹp của hoa.
Nếu vẽ người sông núi, nàng không thể vẽ được.
Lần này nếu đổi thành vẽ cây cỏ tranh sơn thủy, có lẽ nàng đã lúng túng rồi.