Lương Vũ Thuân: “……” Ngươi mới lão hồ đồ, cả nhà ngươi đều lão hồ đồ.
Phi, câu cuối cùng nên thu, gã là ca ca của tên hỗn đản này, miễn cưỡng xem như một nhà.
Sao gã lại có một đệ đệ không được đàng hoàng như vậy……
“Nhưng cũng không phải họ Lương.”
Gã cố ý chọc chỗ đau nói: “Dù ngươi không sinh được con, cũng không cần thiết xem con của Khổng thị là con ruột của mình đi.”
Lương Vũ Lâm lại không cảm thấy đây là chỗ đau, “Ta cưới Khổng thị, con của nàng vốn dĩ là con của ta.”
Ông làm ra bộ dạng kiêu ngạo, “Con nhà ta ưu tú quá, còn mạnh hơn đám phế vật nhà ngươi, ngươi không cần hâm mộ ghen ghét ta.”
Lương Vũ Thuân: “……” Ta hâm mộ cái rắm, đều không phải thân sinh.
Gã không nhịn nữa nói: “Lương Vũ Lâm, có phải đầu ngươi hỏng rồi không?”
Lương Vũ Lâm cười lạnh: “Đầu óc của ngươi mới hỏng, ta tuy rằng không phải cha ruột của bọn họ, nhưng sau này chính là người một nhà, cũng tương đương là cha ruột của bọn họ.”
“Ba huynh muội bọn họ có tình có nghĩa, còn rất hiểu chuyện hiếu thuận, tương lai tuyệt đối hiếu thuận hơn mấy đứa con trai nhà ngươi.”
Ông cũng không phải ngốc tử, nếu là ba huynh muội Tiêu Hàn Tranh có phẩm tính kém, tất cả đều là bạch nhãn lang, sao ông lại dùng chân tình đổi chân tình.
Duyên phận giữa người chính là như vậy, từ lần đầu gặp ông đã rất vừa mắt huynh muội Tiêu Hàn Tranh.
Lại nói, Nguyệt Lan nhà ông sao có thể nuôi ra con cái suy đồi như vậy, tuyệt đối không có khả năng.
Đó đều là đám hài tử hiếu thuận trọng tình cảm, không kém hơn thân sinh.
Lương Vũ Thuân: “……” Lập luận này thật vớ vẩn.
Gã đứng lên phất tay áo, không vui nói: “Ngươi quả thực không thể nói lý.”
Lương Vũ Lâm hừ lạnh, “Lời này tặng lại cho ngươi.”
Lương Vũ Thuân phát hiện quả nhiên không thể nói chuyện tử tế với đệ đệ hỗn đản này, “Nói không hợp, nửa câu cũng ngại nhiều, cáo từ!”
Lương Vũ Lâm giơ tay làm một động tác mời, “Ta cũng nghĩ như vậy, ngươi đi nhanh đi đi.”
Lương Vũ Thuân tức giận không nhẹ, xoay người đi ra ngoài cửa.
Mới vừa đi tới cửa, giọng nói của Lương Vũ Lâm đã truyền đến phía sau.
“Đúng rồi, ngươi đừng đánh chủ ý lên đại khuê nữ của ta nữa, nếu không ta không ngại làm nhóm con của ngươi đều đoạn tử tuyệt tôn, đỡ phải gây tai họa cho khuê nữ của ta.”
Lương Vũ Thuân lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, gã nghe được tên hỗn đản này là nghiêm túc.
Quả thực có bệnh, nhưng gã lại thật sự sợ hỗn đản này tàn nhẫn độc ác hạ độc thủ đối với con của mình.
Gã hừ lạnh, “Ai hiếm lạ đại khuê nữ của ngươi, ngươi cứ giữ lại đi, ta sẽ để cho nhi tử của ta cưới nữ tử thế gia.”
Giọng nói kiêu ngạo của Lương Vũ Lâm truyền đến, “Vốn dĩ đại khuê nữ ta chính là bảo.”
Lương Vũ Thuân tức giận đen mặt, “Cáo từ!”
Thật là không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, Tiêu Bạch Lê có cha kế như vậy, cũng không biết còn có thể gả ra ngoài hay không, con của gã không hiếm lạ gì, hừ!
Lương Vũ Thuân trầm mặc rời đi.
Lương Vũ Lâm để người đi điều tra một chuyện sau khi lấy được kết quả, đi đến viện cách vách.
Mỗi ngày giữa trưa Tiêu Hàn Tranh đều sẽ tận lực bớt thời giờ trở về ăn cơm với người nhà, sau đó nghỉ trưa một lát.
Lúc này hắn mới vừa nghỉ trưa, rửa mặt một phen thay đổi thân quần áo ra cửa.
Ở cửa gặp được Nghệ vương.
Hắn hỏi: “Vương gia tìm ta sao?”
Sau khi đến Bắc Thành, mẫu thân của hắn làm quen được với mấy phụ nhân thích nấu ăn, lúc này đang đi dạo mua đồ.
Tiểu tức phụ và muội muội cũng đi tham gia yến hội.
Cho nên Nghệ vương đến giờ này, chỉ có thể là tìm mình.
Lương Vũ Lâm cười gật đầu nói: “Ừ, lại đây nói vài câu với con.”
“Vừa đi, vừa nói đi.”
Phủ nha Tri phủ nằm ở phố bên cạnh, đi khoảng một chén trà nhỏ là đến.