"Ngươi thích kiểu nữ nhân nào? Ngươi nói với người làm ca ca đây, ngày mai ta chuẩn bị cho ngươi một đống."

Lời này chính là muốn ghê tởm Nghệ vương.

Vốn dĩ Lương Vũ Lâm đang cười, nghe như vậy thì sầm mặt xuống: "Hoàng huynh, lời này của ngươi ta không thích nghe."

"Nguyệt Lan là độc nhất vô nhị, sao có thể so sánh với đám dong chi tục phấn mà người tìm đến."

"Ta không giống như ngươi, rõ ràng không thích, có thể sủng ái người như vậy nhiều năm, ngay cả bị cho đội nón xanh cũng dễ dàng tha thứ."

Ông lại hừ lạnh nói: "Nguyệt Lan của ta là tốt đẹp nhất, không nên dùng những nữ nhân kia làm nhục nàng ấy."

Lương Vũ Thuân: "..." Gã nổi da gà rồi.

Gã mang theo chút khó tin nhìn về phía Nghệ vương, đây thật sự là đệ đệ lòng dạ đen tối lạnh lùng sao? Sao giống như bị người ta nhập vào vậy.

Vốn dĩ hôm nay là đến thăm dò một chút, bây giờ nhìn lại cũng không cần thăm dò nữa, bây giờ đệ đệ này đã làm cho gã một lời khó nói hết.

Trong lòng Lương Vũ Thuân càng cạn lời.

Gã nhướng mày, “Ta đây là phải chúc ngươi ôm được mỹ nhân về?”

Lúc này Lương Vũ Lâm moi lộ ra cái tươi cười nói: “Đây là cần thiết.”

Lương Vũ Thuân: “……” Đệ đệ này thật không có mắt nhìn.

Xem gia bộ dạng của tên này, hẳn là Khổng thị đã hơi buông lỏng.

Hơn nữa dựa vào thám tử của gã đến báo, Hoàng đế đã viết một phần thánh chỉ tứ hôn giao cho Lương Vũ Lâm.

Tám chín phần mười Nghệ vương và Tiêu gia kết thân sẽ không có gì thay đổi.

Chuyện này là cho gã có chút bực bội, nếu Tiêu Hàn Tranh thành con riêng của Nghệ vương, còn có thể quy phục gã sao?

Chẳng qua nếu có thể lợi dụng, có thể trở thành quân cờ đả kích Nghệ vương và Hoàng đế.

Gã tâm tư vừa chuyển nói: “Hoàng đệ, hôn sự của Tiêu Bạch Lê là Khổng thị làm chủ, hay là Tiêu Hàn Tranh?”

Lương Vũ Lâm nhướng mày nhìn gã, “Về sau hôn sự của Bạch Lê ta làm chủ là được, ngươi muốn làm gì?”

Lương Vũ Thuân: “……” Người còn chưa cưới vào cửa, đã muốn làm chủ hôn sự của nữ nhi người ta, nhìn ngươi đi.

Trong lòng gã thầm mắng vài câu, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài.

“Ta thấy Tiêu Bạch Lê lớn lên duyên dáng yêu kiều, tuổi tương đương với con trai thứ ba của ta, rất xứng đôi.”

“Ta nghĩ nếu không chúng ta thúc đẩy một đoạn nhân duyên tốt đẹp?”

Đây là gã nhất thời lâm thời nảy lòng tham, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy tốt.

Để nhi tử cưới Tiêu Bạch Lê, còn sợ phu thê Tiêu Hàn Tranh không đầu phục gã?

Còn có thể kiềm chế Nghệ vương một chút.

Sao Lương Vũ Lâm không nhìn ra tính toán của ca ca này chứ.

Ông lập tức liền đen mặt, “Hoàng huynh, da mặt này của ngươi cũng thật dày, chỉ với nhi tử phế vật của ngươi, chỗ nào xứng đôi với Bạch Lê nhà ta.”

“Đừng nói hậu viện của nhi tử phế vật kia có không ít nữ nhân, dù không có tiểu thiếp, về sau chỉ cưới Bạch Lê nhà ta, ta cũng chướng mắt.”

Ông làm ra bộ dạng không ngờ ngươi lại có thể như vậy nhìn về phía Lương Vũ Thuân, “Sao ngươi có thể nói được loại lời này, một chút tự mình hiểu lấy cũng không có sao?”

Trong lòng xác thật cảm thấy Cẩm vương quá mặt dày, vậy mà muốn để thứ tử phế vật kia cưới đại nữ nhi yêu kiều xinh đẹp của mình, nghĩ gì vậy.

Lương Vũ Thuân: “……” Vừa rồi gã sai rồi, gã không nên hoài nghi hỗn đản này bị thứ không sạch sẽ bám vào người, hiện tại không phải đã lộ ra bản tính ác liệt rồi sao.

Gã thu liễm khởi tươi cười, sắc mặt cũng trầm trầm, “Lão tam nhà ta chỗ nào là phế vật? Nó chính là nhi tử của Cẩm vương ta, hơn nữa năng lực cũng không kém hơn thế tử.”

“Tương lai nếu là biểu hiện tốt, năng lực có thể vượt qua Lương Minh Vũ, ta cũng là có thể đổi thế tử.”

“Đúng là bởi vì ta cho rằng nó không tồi, lúc này mới nghĩ kết thân với Tiêu gia.”

Trong đám nhi tử, trừ bỏ Lương Minh Vũ ra, năng lực của lão tamtam xuất chúng nhất, hơn nữa tuổi tương đối thích hợp, lại còn chưa cưới chính thê.

Đây là kết thân lại không phải kết thù, gã sẽ không ngốc đến mức để cho nhi tử ăn chơi trác táng hoặc là năng lực kém cưới Tiêu Bạch Lê.

Cũng thật không ngờ tới tên hỗn đản Lương Vũ Lâm này vậy mà mắng con gã là phế vật.

Lương Vũ Lâm ra vẻ ghét bỏ, “Nơi nào không tệ? Lớn lên xấu không nói, chỉ với một chút năng lực đó, ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra lời không tệ.”

“Còn không bằng Tam hoàng tử ngốc kia nữa, vậy mà ngươi cũng có mặt mũi nói ra.”

“Bạch Lê nhà ta ngay cả Thái Tử cũng xứng, ta còn ghét bỏ Thái Tử đã cưới chính thê, nếu đi làm trắc phi, sợ nữ nhân hậu viện của Thái Tử ủy khuất đại khê nữ của ta, dưa vẹo táo nứt kia của nhà ngươi cũng đừng lấy ra nữa, mất mặt.”

Lương Vũ Thuân: “……” Gia hỏa này thật quá không biết xấu hổ.

Hắn không nhịn xuống nói, “Đại khuê nữ nhà ngươi lại không phải thiên tiên hạ phàm, còn ghét bỏ Thái Tử sao ngươi không lên trời đi.”

Gia hỏa này thật là đầu óc ra vấn đề.

Tiêu Bạch Lê lớn lên đúng là cũng không tệ lắm, nhưng cũng không phải là tuyệt thế đại mỹ nhân.

Mấu chốt là dù mẹ ruột thật sự gả đến Nghệ vương phủ, cũng không thay đổi được thân phận nông nữ của mình.

Còn là đi làm Trắc phi cho Thái Tử cũng là ủy khuất, dựa theo thân phận nói, làm Lương đệ cho Thái tử còn là trèo cao.

Hơn nữa hỗn đản này vậy mà còn khinh bỉ con của gã xấu giống dưa vẹo táo nứt, miệng quá độc.

Lương Vũ Lâm đương nhiên nói: “Người ở kinh thành đều nói ta là trích tiên hạ phàm, đại khuê nữ ta đây còn không phải là thiên tiên hạ phàm sao, dạng nam tử gì có thể xứng với con bé ?”

Ông thật sự nghĩ như vậy, đại khuê nữ của ông chỗ nào cũng tốt. Ngược lại là những tiểu tử thúi, một đám có tật xấu khuyết điểm nhiều như vậy, ông còn phải chọn lựa kỹ càng một phen, dù sao không thể ủy khuất đại khuê nữ.

Lương Vũ Thuân không lời gì để nói, “Đây là ngươi dán vàng lên mặt.”

“Lại nói khi nào Tiêu Bạch Lê thành đại khuê nữ của ngươi? Đó là nữ nhi của Tiêu Nguyên Thạch người ta được không?”

Cho nên ngươi mau tỉnh lại đi.

Lương Vũ Lâm liếc mắt nhìn gã, “Ta cưới nương nàng vậy ta không phải là cha nàng sao?”

“Huynh muội bọn họ đã sớm cắt đứt quan hệ với Tiêu Nguyên Thạch rồi, sớm không còn là nữ nhi của Tiêu Nguyên Thạch.”

“Có phải ngươi là lão hồ đồ? Chuyện này cũng nói sai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play