Còn là do nữ nhân xinh đẹp như vậy sinh ra.

Quan trọng là nàng ta đã từng là nữ nhân của hoàng tử, tuy rằng không có bị hoàng tử chạm vào, nhưng lòng hư vinh của gã cũng đạt được thỏa mãn rất lớn.

Gã cũng biết Cát Xuân Di đắc tội với Nhị hoàng tử, mới có thể bị đối đãi như vậy.

Trước khi tới đây, Nhị hoàng tử đã nói với gã, sau này Cát Xuân Di chính là thê tử Cát thị của gã, Cát phi đã chết, tùy ý gã đối đãi như thế nào.

Vốn dĩ tên mã phu rất gia trưởng.

Ban đầu biết tỷ phu của Cát Xuân Di là phó Đô đốc của Bắc Thành, gã còn muốn đi theo Cát Xuân Di ăn no uống say, cụp đuôi làm người trước.

Nhưng bây giờ biết tỷ tỷ của Cát Xuân Di đã bị đuổi ra khỏi phủ Đô đốc, hai tỷ muội đều giống nhau, lá gan của gã cũng lớn lên.

Gã ôm đứa trẻ đi tới: "Còn đứng ngây ở đó làm gì? Về nhà trước rồi nói."

"Nhân tiện cho ta đưa xe ngựa để vào, lấy bọc đồ xuống."

Cát Xuân Như còn chưa hoàn hồn từ trong đả kích và hoài nghi.

Nghe nói như vậy mới nhìn về phía gã.

Thấy đối phương là một nam nhân trung niên có chút xấu xí, nàng ta mang theo mấy phần ghét bỏ hỏi: "Ngươi là ai?"

Chỗ này cũng không phải là nhà của gã, sao lại nói chuyện tự nhiên như vậy.

Tên mã phu lộ ra một nụ cười thật to.

"Ta chính là gian phu của muội muội ngươi!"

Cát Xuân Như lại trợn to hai mắt, hoàn toàn không dám tin.

Nàng ta biết muội muội luôn rất thông minh, còn có dã tâm, cho nên lúc làm hoàng tử phi, không thể đi vụng trộm với người khác.

Hiện tại sau khi nhìn thấy người này, liền cảm thấy không thể chấp nhận.

Nàng ta lạnh mặt nhìn về phía Cát Xuân Di hỏi: "Đây là chuyện gì?"

Bây giờ Cát Xuân Di muốn quẫn bách c.h.ế.t rồi: "Tỷ tỷ, đi vào ta sẽ nói với tỷ."

Lúc này Cát Xuân Như mới gật đầu một cái: "Được!"

Sau đó kéo muội muội vào sân, đi thẳng vào phòng của nàng ta đóng cửa lại.

Tên mã phu kia rất tự nhiên đem xe ngựa đậu vào sân, nhìn khắp nơi một chút, nghiêm chỉnh tự coi mình là một chủ nhân.

Trong phòng.

Mới vừa đi vào, Cát Xuân Di đã chủ động ôm lấy Cát Xuân Như, sau đó khóc lớn một trận.

"Tỷ tỷ, ta bị người ta hãm hại."

Cát Xuân Như bị tiếng khóc lớn bất thình lình này của muội muội, đập tan cơn thịnh nộ vừa rồi.

Đau lòng ôm lấy muội muội: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Cát Xuân Di khóc nói: "Trước đó điện hạ rất sủng ái ta, cho nên đám nữ nhân ở hậu viện ghen ghét, liên kết hãm hại ta."

"Có một ngày, bọn họ bỏ thuốc vào cơm của ta, sau đó để cho tên mã phu kia làm nhục ta."

"Đợi đến lúc sinh ra đứa trẻ, dáng vẻ hoàn toàn không giống với Nhị hoàng tử, cho nên đã bị phát hiện."

"Nhị hoàng tử dưới cơn nóng giận, liền đuổi ta đi."

"Bởi vì nhớ tới tình cũ không có ban c.h.ế.t cho ta, mà là cho phép ta tới tìm tỷ."

"Hu hu, tỷ tỷ, nếu không phải là vì muốn gặp mặt tỷ và ca ca một lần nữa, ta đã sớm lấy một sợi dây thắt cổ ở phủ Nhị hoàng tử rồi."

"Tỷ tỷ, ta không muốn sống nữa!"

Cát Xuân Như biết những loại thủ đoạn mưu hại của đám nữ nhân sau nhà rất nhiều còn rất độc ác.

Không nghĩ tới muội muội của nàng ta lại trúng chiêu.

Càng là đau lòng không thôi, an ủi nói: "Nói lời ngu ngốc gì vậy? Người c.h.ế.t không bằng người sống, Nhị hoàng tử cũng không muốn mạng của muội, tại sao muội phải tự tìm chết?"

"Không có khó khăn nào là không vượt qua được, không phải muội còn có ta và Xuân Nghĩa sao."

Nàng ta thật sự sợ muội muội sẽ vì chuyện này mà tự sát, cho nên nghĩ bình thường sẽ trông coi chặt một chút.

Cát Xuân Di nằm trong n.g.ự.c Cát Xuân Như ánh mắt lóe lên, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy, sau đó lại khóc lớn một trận.

Lần này thật sự là tiếng khóc phát ra từ đáy lòng, nàng ta thật sự cảm thấy oan ức.

Điều này cũng làm cho Cát Xuân Như càng đau lòng, ôm lấy muội muội dỗ dành một trận.

Đợi sau khi Cát Xuân Di khóc xong, hai người lại ngồi nói chuyện một chút.

Sau đó lại nghe thấy giọng nói của Cát Xuân Nghĩa từ bên ngoài truyền vào: "Ngươi là ai? Tại sao lại ở nhà của ta?"

Âm thanh của tên mã phu vang lên: "Ta là muội phu của ngươi, muội muội ngươi tới đây để nương nhờ các ngươi, ta tất nhiên là phải đi theo, chúng ta chính là người một nhà."

Cát Xuân Di nghe nói như vậy, mặt đều tái xanh.

Sắc mặt của Cát Xuân Như cũng vô cùng khó coi.

Nàng ta lập tức kéo cửa đi ra ngoài, chán ghét nhìn tên mã phu: "Ngươi là muội phu của ai? Đừng nhận thân thích bừa bãi."

"Ngươi biết điều thì lập tức cút ra khỏi cái nhà này đi, nếu không thì chúng ta sẽ không khách khí."

Tên này vừa nhìn đã khiến nàng ta chán ghét, còn là một trong những đầu sỏ hại muội muội của nàng ta bị đuổi ra khỏi phủ Nhị hoàng tử, nàng ta làm sao có thể chứa chấp được.

tên mã phu cười nhạo một tiếng: "Muội muội của ngươi và ta ngay cả con cũng sinh ra rồi, ta không phải là muội phu của ngươi thì là cái gì?"

"Muốn kêu ta cút? Đừng có nằm mơ."

Gã rất vô lại nói: "Muội muội của ngươi ở đâu, ta liền ở đó."

Cái nhà này mặc dù nhỏ một chút, nhưng cũng lớn hơn rất nhiều so với ngôi nhà ở kinh thành của gã.

Hơn nữa trong bọc đồ của Cát Xuân Di có không ít vàng bạc và đồ trang sức, còn có áo gấm đồ hoa, vẫn trị giá không ít tiền.

Gã bị ngu mới rời đi.

Hơn nữa Nhị hoàng tử đưa gã tới đây, chính là để giày vò hai tỷ muội này, nếu như gã rời đi, đó không phải là tự tìm cái c.h.ế.t sao.

Cát Xuân Di nhìn tên mã phu này, thì sẽ không nhịn được buồn nôn, còn sợ gã đem chân tướng nói cho tỷ tỷ.

Nàng ta lạnh mặt nói: "Ta chỉ là bị các ngươi tính kế mà thôi, ta và ngươi không có bất cứ quan hệ gì."

Nàng ta giơ ngón tay chỉ vào đứa con trai mà tên mã phu đang ôm trên tay, không có chút tình thương của mẫu thân, đáy mắt đều là chán ghét: "Bây giờ ngươi lập tức mang theo đứa con hoang này cút đi."

Nàng ta đã từng cho rằng đây là con trai của Nhị hoàng tử, cho nên lúc sinh ra mặc dù cảm thấy không được đẹp mắt, cũng không hề yêu thích, nhưng nàng ta vẫn chịu đựng ôm ấp dỗ dành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play