Đến lúc nhìn thấy đây chính là một ngõ hẻm thông thường, phía trước xe ngựa chỉ là một cái sân sau nhỏ.
Nàng ta khó hiểu nhìn tên tùy tùng kia: "Đây là nơi nào?"
"Không phải điện hạ kêu các ngươi đưa ta đi tìm tỷ tỷ của ta sao?"
Nụ cười trên khuôn mặt của tùy tùng mang theo mấy phần ý vị sâu xa: "Đây chính là nhà của tỷ tỷ ngươi."
Cát Xuân Di nhíu mày một cái: "Nơi này cũng không giống như phủ của phó Đô đốc."
Nghe nói phó Đô đốc ở Bắc Thành là chức quan không hề nhỏ, làm sao chỗ ở có thể chỉ là một cái sân nhỏ bình thường như vậy.
Tùy tùng giễu cợt: "Chỗ này tất nhiên không phải là phủ của phó Đô đốc, nhưng lại là nhà của tỷ tỷ và ca ca của ngươi."
Gã giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì: "Trước đó quên nói với ngươi một chuyện."
"Năm ngoái tỷ tỷ của ngươi đã bị phó Đô đốc giáng chức từ thê tử trở thành thiếp."
"Sau đó lại bởi vì muốn g.i.ế.c hại đích nữ trong phủ mà bị phát hiện, trực tiếp bị phó Đô đốc đuổi đi."
"Bây giờ đang cùng phu thê của ca ca ngươi ở chung."
Cát Xuân Di trợn to hai mắt, mang theo mấy phần không dám tin: "Ngươi nói cái gì? Chuyện này làm sao có thể?"
Tiêu Nguyên Thạch sủng ái tỷ tỷ như vậy, làm sao có thể cắt chức từ thê tử trở thành thiếp, thậm chí đuổi tỷ tỷ đi?
Nàng ta không tin.
Tùy tùng chỉ vào cửa sân: "Nếu như ngươi không tin, tự mình đi gõ cửa nhìn một chút thì biết."
Cát Xuân Di nhìn dáng vẻ của gã không giống như là nói dối, không nhịn được bắt đầu căng thẳng.
Nhưng vẫn không quá tin tưởng, nàng ta hi vọng tin tức mà người của Nhị hoàng tử tra xét được là giả.
Vì vậy hít sâu một hơi, tiến lên gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong truyền tới âm thanh quen thuộc: "Ai vậy?"
Cát Xuân Di giống như là bị đả kích lui về sau hai bước, tại sao lại như vậy?
Tỷ tỷ lại có thể rơi vào tình cảnh bị đuổi đi.
Vậy nàng ta làm sao có thể nhờ vả Tiêu Nguyên Thạch ngồi vào phủ Cẩm vương, làm sao tìm Nhị hoàng tử báo thù?
"Là ai?"
Đợi đến khi bên trong lại truyền ra âm thanh hỏi thăm, Cát Xuân Di mới hoàn hồn: "Tỷ tỷ, là ta."
Lúc này sự kích động trong mắt nàng ta đã bị nỗi thất vọng thay thế, càng bởi vì chịu đả kích, mà trở nên buồn bã.
Cửa được mở ra rất nhanh.
Cát Xuân Như mặc một chiếc váy giản dị mở cửa, liền nhìn thấy muội muội đứng ở bên ngoài.
Mắt nàng ta đỏ lên một chút, lập tức tiến lên kéo tay muội muội: "Tiểu muội, muội đến rồi."
Sau đó không nhịn được hỏi: "Tại sao muội tìm tới chỗ này?"
Cát Xuân Di lại không biết phải trả lời như thế nào.
Tỷ tỷ đã bị Tiêu Nguyên Thạch đuổi ra ngoài, nàng ta có cần phải lừa gạt tỷ tỷ nữa không?
Sau đó nàng ta thấy tên mã phu kia nhảy xuống xe ngựa đi qua đây.
Nàng ta nhất thời giật mình, ném cho tên mã phu một ánh mắt cảnh cáo.
Rất miễn cưỡng nhếch mép một cái, cười nói với Cát Xuân Như: "Là tùy tùng của điện hạ hỏi thăm được các tỷ ở chỗ này, đưa ta và con tới đây."
Cát Xuân Như nghe nói như vậy, trong mắt vui mừng, quả nhiên muội muội rất được sủng ái.
Nàng ta nhìn lướt qua người đứng ở cửa, lập tức cười nói với tên mặc trang phục tốt nhất: "Thật là vất cả cho ngươi!"
"Đi vào ngồi đi."
Nếu là trước kia, lúc nàng ta vẫn là phu nhân của phủ phó Đô đốc, tất nhiên sẽ không khách khí với một tên tùy tùng như vậy.
Nhưng bây giờ nhớ tới lại xót xa trong lòng.
Tùy tùng lắc đầu một cái: "Không cần đi vào nữa."
"Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là đưa Cát thị và gian phu của nàng ta, cùng với đứa con hoang mà bọn họ sinh được tới tìm ngươi."