Tiêu Hàn Tranh nhìn thấy tiểu tức phụ, vẻ thanh lãnh cũng giảm bớt.
“Nương tử!”
Sau khi vào cổng thành, tất cả mọi người đều xuống ngựa.
Tiêu Hàn Tranh chủ động tiến lên, nắm lấy tay Thời Khanh Lạc, sau đó chào hỏi Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê: “Mẫu thân, muội muội!”
Tiêu mẫu cười nói: “Tranh Nhi tới là tốt rồi.”
Trong mắt Tiêu Bạch Lê cũng lấp lánh: “Đại ca, huynh thật sự quá lợi hại!”
Tiêu Hàn Tranh cười xoa đầu nàng ấy.
Lương Vũ Lâm ở một bên khẽ cười nói: “Bạch Lê cũng rất lợi hại, nếu đổi thành rất nhiều cô nương khác, nhìn thấy trận chiến vừa rồi có khả năng đã bị dọa khóc rồi, con còn đi theo Khanh Lạc thủ thành, cũng đã rất hiếm có.”
Ông vẫn luôn biết muốn cưới được tức phụ về nhà, trước tiên phải nhận được sự tán thành của con Khổng thị.
Hơn nữa bản thân ông cũng rất thích ba huynh muội Tiêu Hàn Tranh.
Hơn nữa cũng đối đãi với ba người giống như con ruột của mình.
Tiểu cô nương như Bạch Lê này, vừa đơn thuần lại thông minh, không kiêu căng một chút nào, rất làm người yêu thích.
Tiêu Bạch Lê cũng rất thích Nghệ Vương: “Ta đây cũng là học tập tẩu tẩu.”
Nếu như không có tẩu tẩu, có thể nàng ấy vẫn chỉ là một nông nữ nhút nhát.
Lương Vũ Lâm cười nói: “Chị dâu em chồng mấy đứa đều lợi hại.”
Tịch Dung đi theo phía sau nghe được lời này cũng không khỏi mắt trợn trắng.
Thật không nghĩ tới hoàng thúc trích tiên của nàng ấy, còn có lúc bình dân như vậy.
Hoàng thúc thật sự là không kiềm chế chút nào, vì muốn cưới mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh làm thê tử mà hận không thể nâng con của người ta lên tận trời.
Nàng ấy vừa rồi còn mang theo một đám nữ binh ra trận g.i.ế.c địch, c.h.é.m g.i.ế.c bắt sống không biết bao nhiêu tướng sĩ Cát quốc.
Cũng không thấy hoàng thúc khen mình.
Chẳng qua là thấy hoàng thúc cô đơn nhiều, khó khăn lắm mới thích một người, nàng ấy cũng không thèm so đo.
Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy Nghệ Vương cùng con dâu hư và nữ nhi nói chuyện, cũng cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
Nghệ Vương từ khi nào thì dễ dàng tiếp cận như vậy?
Hơn nữa vì sao ông đối với nữ nhi lại hiền lành như vậy, mà còn mang theo một loại từ ái.
Đang suy nghĩ lý do tại sao, giọng nói của Thời Khanh Lạc ngay lập tức làm ông ta tỉnh táo lại.
“Công công trước cũng tới đây sao!”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Dù sao vẫn cảm thấy bên trong hai chữ “Công công” này còn ám chỉ gì đó.
Con dâu hư này vẫn đáng ghét như ngày nào.
Ông ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Gặp qua Phúc Bảo quận chúa!”
Cũng không biết hoàng đế nghĩ như thế nào, vậy mà thật sự ban cho Thời Khanh Lạc danh hiệu quận chúa.
Tươi cười trên mặt Thời Khanh Lạc lại xán lạn thêm vài phần: “Công công trước tốt!”
Phụ thân cặn bã tới đây thì sẽ có trò hay để xem.
Nghệ Vương với tính nết lòng dạ hiểm độc như vậy, phụ thân cặn bã tuyệt đối sẽ hối hận vì đã tới nơi này.
Nàng còn rất có thâm ý chăm chú nhìn Nghệ Vương.
Nghệ Vương cũng đáp lại Thời Khanh Lạc một nụ cười đầy ẩn ý, tỏ vẻ ông không có để Tiêu Nguyên Thạch vào mắt.
Tiêu Nguyên Thạch trái lại cũng không có chú ý tới Thời Khanh Lạc và Nghệ Vương đang trao đổi ánh mắt, nhưng cũng rất bực bội.
“Kiểu xưng hô này, về sau ngươi vẫn nên đổi đi.”
Trước kia lúc ông ta còn bình thường, tuy rằng cũng không thích kiểu xưng hô này nhưng cũng lười so đo.
Nhưng hiện tại nghe thấy kiểu xưng hô này, lập tức cảm thấy như đang bị ám chỉ, đặc biệt không thoải mái.
Càng nhiều thêm vài phần xấu hổ.
Rốt cuộc Tiêu Hàn Tranh cũng biết được chuyện đó, Thời Khanh Lạc tám chín phần mười là cũng biết được.