Ông dịu dàng cười nói: “Hàn Tranh, người đã bị ta bắt rồi.”

Tiêu Hàn Tranh biết Nghệ vương có võ công cao cường, đối với người như Gia Luật Đức thì ông vẫn cao tay hơn, vì vậy việc bắt người không thể nào thất bại.

Nên hắn cũng không ngạc nhiên mấy: “Vương gia hành sự, quả nhiên không tầm thường!”

Nếu đổi lại là người khác, rất có thể đã để Gia Luật Đức chạy mất.

Ở Cát quốc, sức chiến đấu của người này có thể xếp vào hàng mười người đứng đầu.

Kiếp trước, Gia Luật Đức là vương tử được hoàng đế Cát quốc âm thầm bồi dưỡng, trời sinh có thần lực, có trí tuệ và rất có đầu óc trong việc dùng binh.

Ngoài việc kiêu ngạo ra thì không còn tật xấu nào khác.

Cũng bởi vậy mà các tướng lãnh của Đại Lương không hề hay biết, nên đã liên tiếp bị tổn thất nhiều lần.

Hắn đã từng giao chiến với đối phương mấy lần, có thắng có thua.

Nhưng khi đó, kinh nghiệm chiến đấu của Gia Luật Đức rất phong phú, không non nớt như lần này.

Vì Gia Luật Đức, Đại Lương không chỉ tổn thất mấy vị tướng lĩnh, mà còn mất liên tiếp ba tòa thành.

Tên tuổi của Gia Luật Đức vang xa, trở thành chiến thần lừng lẫy của Cát quốc.

Lần này, ban đầu Tiêu Hàn Tranh cũng không biết người đến là Gia Luật Đức, do thám tử của hắn gửi bức họa của tướng lĩnh về, hắn mới biết Gia Luật Đức xung phong đi bắt tiểu thê tử và Nghệ vương.

Nên mới ngầm tính kế Gia Luật Đức một phen.

Muốn chặt đứt đôi cánh của tên tiểu vương tử đã từng náo loạn biên cương Đại Lương, khiến dân chúng phải lưu lạc tứ xứ, khiến con dân và các tướng sĩ Đại Lương c.h.ế.t dưới vó ngựa của kỵ binh Cát quốc.

Lương Vũ Lâm khẽ cười nói: “Có thể bắt sống tiểu vương tử của Cát quốc, đều là công lao của con, nếu không ta cũng không thể đích thân bắt sống được hắn.”

Ông tập võ ngoài việc cường thân kiện thể, còn vì bản thân rất thích võ thuật nhưng thật ra ông không hề thích việc đánh đánh g.i.ế.c giết.

Chính vì vậy, ông rất ít khi đích thân ra tay chứ đừng nói đến việc dẫn binh, khiến người khác lầm tưởng rằng ông biết võ công nhưng chưa chắc ông có tài.

Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Những ai tham gia hôm nay đều có công lao, còn phiền vương gia bẩm báo với hoàng thượng.”

Lương Vũ Lâm xua tay: “Không thành vấn đề, ta sẽ để hoàng huynh luận công ban thưởng.”

Nói xong, ánh mắt ông dừng lại trên người Tiêu Nguyên Thạch, có chút không hài lòng.

Tiêu Nguyên Thạch thấy ánh mắt bất thiện của Nghệ vương, không thể hiểu được.

Ông ta đã từng gặp Nghệ vương hai lần ở kinh thành, đến nửa câu cũng chưa nói qua, hình như đâu có đắc tội gì với người ta đâu nhỉ?

Nhưng mà gặp được thân vương, ông ta vẫn phải hành lễ.

Vì thế ông ta dẫn người xuống ngựa, hành lễ với Lương Vũ Lâm: “Tham kiến Nghệ vương!”

Nghệ Vương không muốn mất phong độ trước mặt con trai cả, nhỏ giọng nói: “Đứng dậy đi.”

Lúc này Tiêu Nguyên Thạch mới đứng lên, rồi lại leo lên ngựa.

Lương Vũ Lâm nhìn Tiêu Hàn Tranh nói: “Chúng ta về tiểu trấn trước, sau đó mới tính tới việc xử lý tiểu vương tử này thế nào.”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Được!”

Thế là bọn họ cưỡi ngựa song hành, dáng vẻ rất thân quen.

Tiêu Nguyên Thạch đi theo phía sau, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Không phải nói trước nay Nghệ vương không thích thân cận với người khác sao?

Sao lại hiền lành và gần gũi với con trai mình như vậy?

Hơn nữa dường như có một cảm giác mờ nhạt rằng, việc xử lý tiểu vương tử Cát quốc sẽ do Tiêu Hàn Tranh làm chủ.

Ông ta còn rất tò mò, sao con trai lại biết tiểu vương tử Cát quốc sẽ tới?

Ông ta đã đừng giao chiến với Cát quốc nhiều năm, mà còn chưa biết nữa là.

Chỉ biết Cát quốc có một tiểu vương tử nhưng ít ra ngoài gặp người, chỉ biết tên hắn ta là Gia Luật Đức.

Bọn họ đã từng đồn đoán, tiểu vương tử Cát quốc có tật nên mới không dám gặp người ngoài hoặc là không được hoàng đế Cát quốc coi trọng.

Nhưng giờ mới biết bọn họ đã sai rồi, đây không phải là không coi trọng, mà là bí mật bồi dưỡng, đào tạo át chủ bài.

Nhưng có vẻ xuất sư bất lợi, mới ra khỏi Cát quốc đã bị con trai ông ta lập kế bắt sống.

Tiêu Nguyên Thạch nhìn bóng lưng của Tiêu Hàn Tranh với ánh mắt phức tạp, giờ khắc này ông ta mới hiểu được, người con trai này thần bí và lợi hại thế nào.

Nếu không phải đã đoạn tuyệt quan hệ, có lẽ lúc này ông ta sẽ không nhịn được mà vô cùng tự hào.

Giờ đây trong lòng chỉ có hối hận và khó chịu, càng giận lây sang Cát Xuân Như mấy phần.

Trải qua trận đánh tối nay, chẳng những người của Tiêu Nguyên Thạch thấy Tiêu Hàn Tranh tài giỏi có thực lực.

Mà Nghệ vương và các tướng sĩ thủ thành cũng nhận ra, vị quan văn trượng phu của Phúc Bảo quận chúa không hề đơn giản chút nào, rất lợi hại.

Tối nay Thời Khanh Lạc không ngủ, nàng đưa mẹ chồng và em chồng lên tường thành của tiểu trấn quan sát trận chiến, nhân tiện thủ thành.

Đây cũng là vì đề phòng tình huống đặc biệt nào đó xảy ra, có nàng thủ thành, Tiêu Hàn Tranh và Lương Vũ Lâm sẽ yên tâm hơn.

Chờ đoàn người vào trong thành, Thời Khanh Lạc cũng đưa theo mẹ chồng và em chồng xuống nghênh đón.

Chào hỏi Nghệ vương trước, xong Thời Khanh Lạc mới nhìn Tiêu Hàn Tranh cười: “Tướng công!”

Tiểu tướng công nhà nàng xứng đáng là bố già, thật sự quá xuất sắc.

Lúc trước, nàng chỉ vô tình đề cập đến việc pháo hoa cũng có thể trở thành vũ khí, hắn liền cho người cải tạo lại, biến chúng thành pháo hoa công kích.

Loại vũ khí dùng để đối phó với kỵ binh của Cát quốc, cũng do chính tiểu tướng công nghiên cứu và chế tạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play