Kế tiếp ba người lại hàn huyên rất nhiều xung quanh đề tài này, lòng Tiêu mẫu cũng hoàn toàn được mở ra.
Chạng vạng nghỉ ngơi ở một trấn nhỏ, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường.
Mới vừa đi ra ngoài được một đoạn đường, đột nhiên một hắc y nhân xuất hiện ngăn cản xe ngựa.
Thị vệ hộ tống Thời Khanh Lạc thấy thế cũng không rút đao ra, chứng tỏ đây là người một nhà.
Thị vệ ngồi trên giá xe ngựa còn dừng xe ngựa lại.
Hắc y nhân đi đến bên cửa sổ: “Quận chúa, phía trước xảy ra chuyện.”
Thời Khanh Lạc xốc cửa sổ xe lên, nhìn hắc y nhân ở bên ngoài, suy đoán đây hẳn là ám vệ mà Nghệ Vương phái tới bảo vệ các nàng.
Nàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hắc y nhân nói đúng sự thật: “Người của chúng ta phát hiện ra Tam hoàng tử bị người đuổi giết, đang chạy trốn về phía con đường này.
Thời Khanh Lạc không ngờ tới vận khí của các nàng lại “tốt” như vậy.
Vốn dĩ chính là muốn tránh Tam hoàng tử nên mới trở về huyện Hà Dương, hiện tại vậy mà lại đụng phải nhau.
Nàng hỏi: “Ai là kẻ đang đuổi g.i.ế.c hắn?”
Nam tử hắc y trả lời: “Là người Cát quốc.”
Thời Khanh Lạc lại hỏi: “Số người có đông không? Nếu chúng ta đã gặp nhau, có khả năng giúp hắn thoát khỏi vòng vây không?”
Đã gặp nhau dưới tình huống này thì đương nhiên là không thể mặc kệ.
Tam hoàng tử làm đô đốc ở Bắc Cương, nắm trong tay mấy phương, làm việc cũng không tồi, cũng không thể cứ như vậy mà chết.
Nam tử hắc y trả lời: “Nếu ám vệ cũng cùng hành động, hẳn là không thành vấn đề.”
“Tam hoàng tử tuy rằng là đang chạy trốn, nhưng nhân thủ đi theo bảo vệ bên cạnh bị thiệt hại cũng không lớn.”
“Chúng ta ở bên này điều tra, Cát quốc bên kia không đưa ra toàn bộ sát thủ, giống như chính là muốn đuổi Tam hoàng tử chạy về phía trấn nhỏ của Vương gia.”
Nhữ ng tử sĩ tinh nhuệ Long vệ này chính là ở thời kỳ tiên hoàng còn tại vị bồi dưỡng ra, chẳng những thân thủ tốt mà còn am hiểu rất nhiều thứ.
Thời Khanh Lạc nghe vậy thì đưa ra quyết định: “Vậy ở chỗ này chờ xem, các ngươi chuẩn bị mai phục cho thật tốt, chúng ta vẫn nên giúp đỡ Tam hoàng tử một phen.”
Nam tử hắc y cũng không phản bác: “Vâng!”
Trước khi tới chủ tử đã phân phó có việc gì thì nghe theo an bài của quận chúa, bọn họ đương nhiên là phải làm theo.
Vì thế Thời Khanh Lạc mang theo mẹ chồng cùng em chồng xuống xe ngựa, sau đó đi theo bọn thị vệ trốn vào rừng cây ở phụ cận.
Nghệ Vương phái người bảo vệ các nàng cũng là một nhóm tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Còn mang theo bên người không ít cung nỏ, vì thế chuẩn bị mai phục.
Qua gần khoảng nửa canh giờ sau, phía trước truyền đến tiếng vó ngựa.
Thời Khanh Lạc cũng cầm theo trường cung trong tay, nấp sau một cây đại thụ, nghiêng đầu nhìn về phía trước.
Rất nhanh đã thấy đoàn người Tam hoàng tử mặc áo giáp, đuổi theo phía sau là một đội ngựa, những người cưỡi ngựa vừa nhìn là biết chính là người Cát quốc.
Ám vệ kia dẫn đầu, b.ắ.n một mũi tên đầu tiên, một trong những người cầm đầu bên phía Cát quốc trúng tên ngã xuống ngựa.
“Có mai phục!” Người Cát quốc kêu lên.
Tiếp theo nghênh đón bọn chúng chính là một trận loạn tên.
Thời Khanh Lạc cũng b.ắ.n một mũi tên, nhưng lại hướng tới người "nhà mình" đang muốn vọt tới đánh lén Tam hoàng tử.
“Đô đốc cẩn thận!”
Một người khác bên cạnh Tam hoàng tử cũng thấy được, nhưng lại không kịp ngăn cản nên chỉ có thể hô to.
Tam hoàng tử quay đầu lại đã thấy một người thân tín của mình, vậy mà lại đang giơ đao c.h.é.m về phía mình.
Bởi vì đồn tấn công thình lình này có chút quá nhanh, hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì thanh đao của đối phương đã chuẩn bị găm vào cổ hắn ta.
Tam hoàng tử giật mình, theo bản năng muốn giơ kiếm lên chắn nhưng đã quá muộn.
Ngay khi hắn ta cho rằng mình đã xong đời, cho dù không c.h.ế.t cũng bị trọng thương, thì đột nhiên một mũi tên bén nhọn đ.â.m xuyên qua bả vai của người nọ.
“A!” Người nọ bị mũi tên b.ắ.n trúng, tay đau đến mức kiếm trên tay cũng rơi xuống đất, bản năng muốn dùng một tay khác che vết thương trên bả vai.
Cũng vào lúc này, những người khác đi theo Tam hoàng tử nhảy xuống ngựa bắt sống kẻ kia.
Tam hoàng tử lập tức nhìn về phía rừng cây, thấy một nữ tử ăn mặc xinh đẹp trên tay cầm cung tiễn oai hùng.
Hắn ta cũng ngay lập tức nhận ra, kinh ngạc không thôi: “Thời Khanh Lạc!”
Bởi vì khoảng cách không tính gần, Thời Khanh Lạc có nói chuyện thì đối phương cũng không thể nghe thấy, cho nên nàng chỉ có thể chỉ về phía sau.
Tam hoàng tử rất nhanh đã hiểu rõ ý tứ của nàng, vì thế dẫn theo người rút d.a.o tấn công những kẻ truy đuổi của Cát quốc.
Phối hợp với thị vệ cùng ám vệ bên phía Thời Khanh Lạc mang theo, hơn nữa lại đánh lén một đợt, rất nhanh c.h.é.m g.i.ế.c gần hết đám binh lính tinh nhuệ của Cát quốc.
Người Cát quốc không nghĩ tới nơi này vậy mà lại có mai phục.
Sau đó lại nhìn thấy Thời Khanh Lạc, có mấy người ánh mắt sáng lên: “Bắt, đi bắt Thời Khanh Lạc.”
Nếu có thể bắt được Thời Khanh Lạc trở về, công lao còn lớn hơn chuyện ám sát Tam hoàng tử.
Sau đó bọn chúng lập tức cưỡi ngựa hướng về phía Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc thấy thế, bật chốt mở của trường kiếm trong tay.
Rất nhanh thanh kiếm vốn dài lạp tức co lại, một vũ khí với cái câu sắc bén được thay thế.
Đây là vũ khí Tiêu Hàn Tranh cố ý sai người chế tạo, có thể đối phó với kỵ binh.