Quả nhiên Tiêu mẫu mặt mày mang theo ý cười: “Hiện tại ta cũng rất thích nghiên cứu món ăn.”
Nếu là trước kia Tiêu mẫu được khen như vậy, chắc chắn sẽ ngượng ngùng mà nói các lời khiêm tốn thoái nhượng.
Chính là ở chung cùng Thời Khanh Lạc đã lâu, cũng học được sự tự tin.
Đặc biệt là được con dâu khen như vậy, bà càng thêm vui vẻ.
Bà cũng cảm thấy đá bào mình làm ăn rất ngon.
Thời Khanh Lạc nói: “Mẫu thân, ngày mai ta sẽ đưa mẫu thân cùng tiểu muội về huyện Hà Dương trước, qua một thời gian thì chúng ta lại trở về.”
Tiêu mẫu đối với con dâu cực kỳ tín nhiệm, cho nên cũng không có hỏi vì sao mà gật đầu nói: “Được!”
Lương Vũ Lâm: “……” Nữ nhân này thật là nhẫn tâm, gật đầu sảng khoái như vậy, để lại ông ở đây lẻ loi một mình.
Xem ra ông còn phải nỗ lực nắm chặt mới được, nếu không đến lúc trở lại kinh thành chỉ sợ là khó mà mang được tức phụ trở về.
Bởi vì nam nữ có khác biệt, Tiêu Hàn Tranh lại không có ở nhà, Lương Vũ Lâm cũng không ở lại trong viện, ăn xong đá bào ông lập tức đứng dậy rời đi.
Ngày hôm sau, Tiêu mẫu thức dậy sớm làm bánh bao nhỏ, chưng sủi cảo cùng cháo, Nghệ Vương đúng giờ lại chạy tới sân viện.
Cùng ăn sáng với ba người bọn họ.
Quả nhiên vẫn là đồ ăn sáng tức phụ làm ăn ngon nhất.
Ông sau khi ăn xong, dùng khăn nho nhã lau miệng, nhìn về phía Thời Khanh Lạc hỏi: “Khi nào các ngươi xuất phát?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Ăn sáng xong lập tức xuất phát.”
Lương Vũ Lâm gật đầu: “Ta sẽ phái người hộ tống các ngươi trở về.”
Thời Khanh Lạc cũng không từ chối: “Được!”
Sau đó mang theo Tiêu Bạch Lê đi lấy một số thứ, để mẹ chồng ở đây chờ.
Cũng là chừa lại chút không gian cho hai người nói lời tạm biệt.
Lương Vũ Lâm đối với đứa con dâu Thời Khanh Lạc này cũng là ngày càng thích.
Đương nhiên là loại thích giữa trưởng bối đối với vãn bối, thật là một hài tử tốt.
Lương Vũ Lâm lấy ra từ trong lòng n.g.ự.c một cái còi rồi đưa cho Tiêu mẫu: “Thứ này nàng cầm đi, nếu gặp phải nguy hiểm thì thổi lên.”
Tiêu mẫu cũng không phải ngốc, đương nhiên biết con dâu mang theo nữ nhi đi lấy đồ là giả, để bà cùng Nghệ Vương cáo biệt mới là thật.
Bà đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi thật sự nghiêm túc?”
Lương Vũ Lâm mắt sáng rực lên: “Đương nhiên, tất cả những lời ta nói trước đó đều là nghiêm túc, hơn nữa đối với nàng cũng là nghiêm túc.”
“Cũng không phải vì lấy thân báo ân mà thành thân, nàng biết thân phận ta mà, nếu ta muốn báo ân thì có rất nhiều biện pháp, không cần thiết phải tự mình bồi thường.”
“Ta cũng không ép nàng, chỉ hy vọng nàng có thể nghiêm túc suy xét đến ta.”
Ông còn đặc biệt chân thành mà cường điệu: “Ta dám cam đoan và hứa hẹn, nếu nàng đồng ý làm Vương phi của ta, vậy thì Nghệ Vương phủ chỉ tồn tại một nữ chủ nhân là nàng, bên cạnh ta cũng sẽ không có nữ nhân khác.”
“Nhất sinh nhất thế nhất một đôi, ta có thể làm được.”
Nếu không gặp được Khổng Nguyệt Lan, ông cũng đã chuẩn bị cả đời độc thân, cho nên ông thật sự có thể làm được.
Ông lại nói: “Ta là người nếu không động tâm thì thôi, nhưng vừa động tâm thì chính là cả đời duy nhất một người.”
Lời nói như vậy, Tiêu mẫu chưa từng nghe qua.
Ngay cả khi bà và Tiêu Nguyên Thạch ân ái nhất cũng chưa từng nghe được lời này.
Tiêu mẫu mím môi, cầm lấy cái còi ở trong tay ông: “Được, ta sẽ suy nghĩ kỹ, lần sau trở về sẽ cho ngươi câu trả lời.”
Nếu nói không có hảo cảm với Lương Vũ Lâm thì chắc chắn là giả.
Thân phận của ông cao, bộ dáng tốt, lại biết săn sóc cẩn thận và biết tôn trọng bà, nam nhân như vậy thì trước mắt bà cũng chỉ nhìn thấy ở trên người đại nhi tử.
Chỉ là hiện tại bà cũng không biết mình có muốn sống cùng ông cả đời hay không.
Cho nên bà cũng cần suy nghĩ kỹ một chút.
Lương Vũ Lâm khẽ cười nói: “Được!”
Hai người nói xong, Thời Khanh Lạc cùng Tiêu Bạch Lê mỗi người ôm theo một cái tay nải đi ra.
Lương Vũ Lâm đưa các nàng lên xe ngựa, nhìn xe ngựa biến mất mới xoay người trở về sân viện của mình.