Đã đêm khuya, Thời Khanh Lạc vẫn để người chuẩn bị đuốc, gần như toàn bộ người của huyện thành cũng được điều động, hơn ngàn người vẫn rất có uy thế.
Bởi vì ở trong viện còn có Cẩm vương, cho nên ám vệ của gã cũng phát hiện huyện nha bị cháy.
Vốn dĩ muốn bẩm báo, nhưng thấy Cẩm vương đi đường mệt mỏi đã ngủ rồi, bọn họ suy nghĩ một chút cũng không đi quấy rầy.
Chỉ phái người đi tìm hiểu trước.
Người thăm dò không ngờ đến thì ra người phóng hỏa là nha hoàn bên cạnh Vương phi lúc nãy đi ra ngoài, khó trách vẫn chưa trở về.
Thấy đám người Tiêu Hàn Tranh dẫn theo bá tánh cầm đuốc muốn bao vây viện này, người đi thăm dò bị hù dọa.
Cũng không để ý có làm phiền hay không, lập tức để cho tùy tùng của Cẩm vương đi bẩm báo chuyện này.
Cẩm vương đang ngủ say bị đánh thức, âm trầm nói: "Có chuyện gì?"
Gã cũng biết, nếu như không có chuyện quan trọng, tùy tùng sẽ không gọi mình dậy lúc nửa đêm.
Tùy tùng cẩn thận bẩm báo: "Chủ tử, vương phi phái nha hoàn bên cạnh đến huyện nha phóng hỏa, sau đó bị Tiêu Hàn Tranh phát hiện và bắt lại."
"Bởi vì thế lửa không nhỏ, cho nên kinh động toàn bộ người huyện thành."
“Lúc này dân chúng đi theo Tiêu Hàn Tranh đến đây, bảo là muốn dẫn nha hoàn kia đến đối chất với Vương phi."
Lúc này hắn ta không nhịn được mắng thầm Vương phi, lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Lương Vũ Thuân nghe xong lời này, đã tỉnh ngủ.
"Cái gì, Vương phi để cho người đi phóng hỏa?"
Gã lại hỏi: "Các ngươi kiểm tra đây là thật sao?"
Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng trong lòng gã đã cảm thấy tám chín phần là thật.
Bởi vì trước kia nữ nhân ngu xuẩn đã bảo con trai làm chuyện này.
Nhưng gã không ngờ đến, gã đã đến huyện thành, nữ nhân kìa lại còn để cho nha hoàn bên cạnh đi làm chuyện này.
Cũng không biết cái đầu mọc ra làm gì.
Nếu như phu thê Tiêu Hàn Tranh dễ dàng bị một nha hoàn phóng hỏa đốt chết, vậy sao có thể được các phe coi trọng.
Hơn nữa ám vệ hoàng đế phái âm thầm bảo vệ phu thê Thời Khanh Lạc đã c.h.ế.t rồi sao.
Quả nhiên, tùy tùng gật đầu khó xử nói: "Kiểm tra rồi ạ, đúng là nha hoàn bên cạnh Vương phi."
Lúc này Lương Vũ Thuân chỉ hận mình chưa từng cưới nữ nhân ngu xuẩn này.
Vội vàng đứng dậy mặc quần áo tử tế.
Lương Vũ Thuân càng nghĩ càng tức giận: "Đi gọi Vương phi và Huyện chủ đến."
Dựa vào cái gì nửa đêm gã bị đánh thức thu dọn tàn cuộc, hai thứ ngu xuẩn kia lại có thể yên tâm ngủ.
Tùy tùng thấy Vương gia tức giận, gật đầu: "Vâng!"
Bọn họ cũng không thích Huyện chủ và Vương phi.
Đối với bọn họ hai người này lúc nào cũng bộ dạng chủ tử vênh váo hống hách, đối xử với bọn họ như chó vậy.
Vương gia nhà bọn họ cũng không như vậy đâu.
Chỉ là bởi vì vương gia rất sủng ái hai người, bọn họ vẫn chịu đựng.
Lúc này thấy Vương gia tức giận, tìm cảm đối với hai mẹ con kia cũng giảm, trong lòng của bọn họ không nhịn được có chút hả hê.
Dù sao bọn họ đều hy vọng chủ mẫu là một người biết tôn trọng người khác, mà không phải loại loại ác độc liều lĩnh kéo chân sau...
Nguyễn Tùng Linh bị nha hoàn đánh thức, trước khi đứng lên mặc quần áo thì tát cho nha hoàn hai cái.
"Nếu không có chuyện quan trọng, bổn cung xé sát ngươi."
Ả đang ngủ rất ngon, không nghĩ lại bị đánh thức, lòng g.i.ế.c người đều có.
Nha hoàn biết Vương phi tức giận khi bị đánh thức, lập tức quỳ xuống: "Vương phi, là vương gia bảo nô tỳ đánh thức người."
"Vương gia để cho người mặc quần áo tử tế đến đại sảnh gặp ngài ấy."
Nguyễn Tùng Linh ngẩn ra, khó hiểu nói: "Hắn để cho ta qua đó làm gì?"
Nha hoàn lắc đầu: "Nô tỳ cũng không biết."
Nguyễn Tùng Linh suy nghĩ một chút, chẳng lẽ cả nhà Tiêu Hàn Tranh đã bị đốt c.h.ế.t rồi? Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, vì vậy để cho nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu, lúc này mới đi tới đại sảnh.
Lương Vũ Thuân đi đến đại sảnh trước.
Gã mới vừa ngồi xuống, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào.