Thời Khanh Lạc thở dài: "Khó trách."
Lương Minh Mẫn cũng thật sự quá làm xày làm bậy.
Nàng nói: "Sau khi chuyện xảy ra, chàng phái ít người bảo vệ cho nha hoàn kia, đừng để bị Cẩm Vương phi g.i.ế.c người diệt khẩu."
Biết tiểu tức phụ nhà mình ác với địch nhân nhưng lại dễ mềm lòng với người vô tội.
Hắn nắm tay nàng nói: "Yên tâm, nếu ta đã đồng ý để cho cả nhà của nha hoàn kia bình an vô sự, thì nhất định sẽ bảo vệ an toàn của nàng ta."
Hắn cũng không ngủ trưa, nói chuyện xong với Thời Khanh Lạc thì đi sắp xếp ngay.
Bên kia.
Cẩm vương đi đường mệt mỏi, cộng thêm bị đích nữ chọc giận không nhẹ, cũng không có tâm trạng đi tìm phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Gã ở trong viện nghỉ ngơi, càng không biết rất nhanh Vương phi của gã sẽ cho gã một "Kinh hỉ".
Bầu trời dần dần tối, một nha hoàn cầm theo một cái giỏ đi ra cửa.
Hộ vệ Cẩm vương ngăn nàng ta lại hỏi, nàng ta hỏi đột nhiên Vương phi muốn ăn bánh ngọt, trong sân lại không có nguyên liệu, cho nên nàng ta đi ra ngoài mua.
Hộ vệ boết Vương phi rất thích dày vò người ta, vì vậy lập tức cho đi, loại chuyện nhỏ này không cần bẩm báo cho Cẩm vương.
Bóng đêm ngày càng dày đặc, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đều không ngủ.
Nghe được mấy tiếng mèo kêu, hai người tắt đèn lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.
Không lâu sau thấy được ngọn lửa ở hậu viện.
Tiêu Hàn Tranh cũng không lập tức kêu người dập lửa, mà là chờ sau khi lửa cháy ngày càng mạnh, lúc này mới đi nhanh ra viện kêu to.
"Đi lấy nước, nhanh dập lửa!"
Tiếng gọi của hắn rất lớn, Nghệ vương ở trắc viện dẫn đầu dẫn người tới dập lửa.
Người của Tiêu Hàn Tranh thì cố ý quát lớn: "Người huyện nha nhanh đi lấy nước, nhanh đến dập lửa.”
Dân chúng bị đánh thức, tất cả đều giật mình.
Mở cửa chỉ thấy hướng của huyện nha có lửa bốc lên, lập tức mọi người dồn dập cầm thùng nước đi xách nước dập lửa.
Tiêu Hàn Tranh cũng dẫn người chặn lại nha hoàn phóng hỏa kia.
Lúc này dân chúng cũng vừa lục tục chạy đến.
Tiêu Hàn Tranh lạnh lùng nhìn nha hoàn hỏi: "To gan, ngươi là ai, vì sao cố ý phóng hỏa?"
Nha hoàn kia giống như bị phát hiện sợ hết hồn, sức mặt trắng bệch.
Chẳng qua cả người mang theo một cổ ngạo khí, hừ lạnh một tiêngs: "Ta là người của Cẩm vương."
"Ai bảo các ngươi muốn khi dễ Vương phi và Huyện chủ nhà ta, ta là cố ý đến phóng hỏa."
"Ta chính là người phủ Cẩm vương, cũng là Vương phi để cho ta đến phóng hỏa, các ngươi có thể làm gì ta?"
Đây đều là Tiêu Hàn Tranh để cho nàng ta cố ý biểu hiện ra tư thái phách lối.
Như vậy mới có thể làm nổi bậc sự ngang ngược của Vương phi và Huyện chủ hơn bình thường.
Nàng ta hừ lạnh một tiếng: "Không đốt c.h.ế.t các ngươi, xem như các ngươi mệnh lớn."
Lời này làm cho dân chúng xem thế là đủ rồi, Cẩm Vương phi này cũng quá điên rồi?
Nha hoàn bị bắt này cũng phách lối như thế, có thể thấy chủ tử cũng không quá quan tâm đến chuyện này.
Hơn nữa ai khi dễ Vương phi chứ?
Rõ ràng là ả dẫn người đến muốn g.i.ế.c lão phu nhân diệt khẩu, coi mọi người là mắt mù sao?
Một tướng sĩ bị què chân trên chiến trường, vốn dĩ không sống nổi, nhưng được Tiêu Hàn Tranh thuê đến trông cửa, thở phì phò chỉ vào nha hoàn."
"Các ngươi thật quá đáng, có ân oán gì, cũng không thể phóng hỏa g.i.ế.c người được."
“Một nhà Tiêu đại nhân tốt như vậy, sao các ngươi có thể ra tay độc ác như thế."
Tiêu đại nhân nhận rất nhiều binh lính giải ngũ không tìm được việc làm, hoặc sắp không sống nổi.
Để cho bọn họ vừa có công việc vừa có tiền, đây chính là ân tình lớn.