Thời Khanh Lạc thở dài: "Khó trách."

Lương Minh Mẫn cũng thật sự quá làm xày làm bậy.

Nàng nói: "Sau khi chuyện xảy ra, chàng phái ít người bảo vệ cho nha hoàn kia, đừng để bị Cẩm Vương phi g.i.ế.c người diệt khẩu."

Biết tiểu tức phụ nhà mình ác với địch nhân nhưng lại dễ mềm lòng với người vô tội.

Hắn nắm tay nàng nói: "Yên tâm, nếu ta đã đồng ý để cho cả nhà của nha hoàn kia bình an vô sự, thì nhất định sẽ bảo vệ an toàn của nàng ta."

Hắn cũng không ngủ trưa, nói chuyện xong với Thời Khanh Lạc thì đi sắp xếp ngay.

Bên kia.

Cẩm vương đi đường mệt mỏi, cộng thêm bị đích nữ chọc giận không nhẹ, cũng không có tâm trạng đi tìm phu thê Tiêu Hàn Tranh.

Gã ở trong viện nghỉ ngơi, càng không biết rất nhanh Vương phi của gã sẽ cho gã một "Kinh hỉ".

Bầu trời dần dần tối, một nha hoàn cầm theo một cái giỏ đi ra cửa.

Hộ vệ Cẩm vương ngăn nàng ta lại hỏi, nàng ta hỏi đột nhiên Vương phi muốn ăn bánh ngọt, trong sân lại không có nguyên liệu, cho nên nàng ta đi ra ngoài mua.

Hộ vệ boết Vương phi rất thích dày vò người ta, vì vậy lập tức cho đi, loại chuyện nhỏ này không cần bẩm báo cho Cẩm vương.

Bóng đêm ngày càng dày đặc, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đều không ngủ.

Nghe được mấy tiếng mèo kêu, hai người tắt đèn lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.

Không lâu sau thấy được ngọn lửa ở hậu viện.

Tiêu Hàn Tranh cũng không lập tức kêu người dập lửa, mà là chờ sau khi lửa cháy ngày càng mạnh, lúc này mới đi nhanh ra viện kêu to.

"Đi lấy nước, nhanh dập lửa!"

Tiếng gọi của hắn rất lớn, Nghệ vương ở trắc viện dẫn đầu dẫn người tới dập lửa.

Người của Tiêu Hàn Tranh thì cố ý quát lớn: "Người huyện nha nhanh đi lấy nước, nhanh đến dập lửa.”

Dân chúng bị đánh thức, tất cả đều giật mình.

Mở cửa chỉ thấy hướng của huyện nha có lửa bốc lên, lập tức mọi người dồn dập cầm thùng nước đi xách nước dập lửa.

Tiêu Hàn Tranh cũng dẫn người chặn lại nha hoàn phóng hỏa kia.

Lúc này dân chúng cũng vừa lục tục chạy đến.

Tiêu Hàn Tranh lạnh lùng nhìn nha hoàn hỏi: "To gan, ngươi là ai, vì sao cố ý phóng hỏa?"

Nha hoàn kia giống như bị phát hiện sợ hết hồn, sức mặt trắng bệch.

Chẳng qua cả người mang theo một cổ ngạo khí, hừ lạnh một tiêngs: "Ta là người của Cẩm vương."

"Ai bảo các ngươi muốn khi dễ Vương phi và Huyện chủ nhà ta, ta là cố ý đến phóng hỏa."

"Ta chính là người phủ Cẩm vương, cũng là Vương phi để cho ta đến phóng hỏa, các ngươi có thể làm gì ta?"

Đây đều là Tiêu Hàn Tranh để cho nàng ta cố ý biểu hiện ra tư thái phách lối.

Như vậy mới có thể làm nổi bậc sự ngang ngược của Vương phi và Huyện chủ hơn bình thường.

Nàng ta hừ lạnh một tiếng: "Không đốt c.h.ế.t các ngươi, xem như các ngươi mệnh lớn."

Lời này làm cho dân chúng xem thế là đủ rồi, Cẩm Vương phi này cũng quá điên rồi?

Nha hoàn bị bắt này cũng phách lối như thế, có thể thấy chủ tử cũng không quá quan tâm đến chuyện này.

Hơn nữa ai khi dễ Vương phi chứ?

Rõ ràng là ả dẫn người đến muốn g.i.ế.c lão phu nhân diệt khẩu, coi mọi người là mắt mù sao?

Một tướng sĩ bị què chân trên chiến trường, vốn dĩ không sống nổi, nhưng được Tiêu Hàn Tranh thuê đến trông cửa, thở phì phò chỉ vào nha hoàn."

"Các ngươi thật quá đáng, có ân oán gì, cũng không thể phóng hỏa g.i.ế.c người được."

“Một nhà Tiêu đại nhân tốt như vậy, sao các ngươi có thể ra tay độc ác như thế."

Tiêu đại nhân nhận rất nhiều binh lính giải ngũ không tìm được việc làm, hoặc sắp không sống nổi.

Để cho bọn họ vừa có công việc vừa có tiền, đây chính là ân tình lớn.



Sao bọn họ có thể nhìn một nhà Tiêu đại nhân bị hại c.h.ế.t chứ.

Những người khác cũng dồn dập chỉ trích nha hoàn kia.

Chẳng những nha hoàn kia không sợ hãi, trái lại còn trợn mắt nói: "Những điêu dân các ngươi nhanh câm miệng đi, nơi này có chỗ để các ngươi nói sao?"

"Huyện chủ của chúng ta đã sớm muốn g.i.ế.c hết các ngươi rồi, hôm nay Vương phi để cho ta đi huyện nha phóng hỏa, cũng muốn cho nhà của những điêu dân các ngươi một mồi lửa."

“Ở Bắc Cương phủ Cẩm vương chúng ta chính là lớn nhất, dù có g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi, cũng chỉ cần một câu nói của Vương phi và Huyện chủ mà thôi.”

Hầu hạ trước mặt Vương phi, nàng ta đã có học được chín phần bộ dạng ngang ngược phách lối của hai người kia.

Quả nhiên nàng ta mới nói xong, người ở chỗ này đều vô cùng tức giận.

"Coi như Cẩm vương phủ thế lớn, Cẩm Vương phi và Huyện chủ cũng không thể xem mạng người như cỏ rác như vậy được!"

"Đúng vậy, cũng may tối này đúng lúc Tiêu đại nhân có công vụ, vẫn luôn làm việc, lúc này mới phát hiện chuyện phóng hỏa, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

"Ngay cả mệnh quan triều đình cũng dám mưu hại, Cẩm Vương phi thật là vô pháp vô thiên."

Chẳng những muốn g.i.ế.c mệnh quan triều đình và quận chúa do bệ hạ thân phong, còn muốn đồ sát bá tánh ở toàn huyện Hà Dương, đây có thể nói chỉ có Cát quốc mới làm chuyện mất trí như vậy.”

"Bây giờ Cát quốc cũng không dám làm như vậy, Cẩm Vương phi này còn tàn nhẫn hơn cả Cát quốc nữa!"

"Dù cho Cẩm vương quyền thế ngất trời, cũng không thể muốn đồ sát toàn thành là đồ sát được."

Không ít người dồn dập lên tiếng, trong đó có mấy người của Tiêu Hàn Tranh cố ý dẫn dắt tiết tấu.

Nha hoàn kia nghe được, càng phách lối hơn: "Bắc Cương chính là thiên hạ của vương gia ta, Vương phi tôn quý của chúng ta muốn g.i.ế.c những dân đen các ngươi, tại sao không thể?"

"Ở trong mắt Vương phi, các ngươi chính là một bầy kiến hôi, lúc nào người cũng có thể g.i.ế.c được."

Dân chúng nghe xong lời này, càng tức giận.

Cẩm Vương phi này thật quá liều lĩnh.

Vốn dĩ bọn họ cũng chỉ là bảo vệ một nhà Tiêu Hàn Tranh thôi, bây giờ lại phát hiện chuyện nay có nguy hiểm đến tính mạng của tất cả mọi người, mỗi người đều hận không thể trực tiếp bao vây chỗ ở của Cẩm Vương phi.

"Chuyện này, phải mời Hoàng thượng làm chủ mới được!"

Đúng đúng, nếu Cẩm vương đã dung túng cho Vương phi làm chuyện mấy trí như vậy, khẳng định sẽ không quản chuyện này, phải mời bệ hạ làm chủ."

Đây chính là mưu sát mệnh quan triều đình, không thể bỏ qua như vậy.

Thời Khanh Lạc nhìn mọi người căm phẫn không thôi, lập tức đứng ra nói: "Bây giờ chúng ta sẽ áp giải người tìm Cẩm Vương phi đối chất."

Tối hôm nay phải làm cho chuyện Cẩm Vương phi và Huyện chủ để cho người phóng hỏa thành sự thật lan ra ngoài.

Mọi người đều bị chọc giận, càng không muốn bỏ qua cho Vương phi điên cuồng kia: "Đúng đúng, chúng ta đi tìm Cẩm Vương phi đối chất."

Lúc này người của huyện nha cũng sắp dập lửa xong, cho nên mọi người mênh m.ô.n.g cuồn cuồn, đi đến viện Lương Minh Vũ mua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play