Dân chúng cũng cảm thấy Cẩm vương phi này, có thể muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.
Thậtlà quá ngang ngược.
Mỗi một người đều làm ra bộ dạng không khuất phục.
Tiêu Hàn Tranh thấy lửa đã được đốt lên cao, mới mở miệng nói: "Thân vệ của Cẩm vương phi phục kích ám sát Nghệ vương, muốn g.i.ế.c người diệt khẩu đổi với bá tánh trăm họ, còn cấu kết với phỉ tặc."
Hắn chắp tay về hướng Kinh Thành: "Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, chuyện này bổn quan nhất định sẽ báo lên hoàng thượng, truy cứu đến cùng."
Sau đó hiền hòa nói với bá tánh: "Chẳng qua làm phiền mọi người cùng nhau ký tên làm chứng."
Cũng đã tạt nước dơ rồi, dĩ nhiên muốn làm cho rõ ràng.
Ai bảo Cẩm vương phỉ chủ động đưa đến cửa, bọn họ không làm chút gì, cũng qúa phụ lòng ả đến gây chuyện ròi.
Đúng lúc có thể tặng cho Hoàng đế một món quà, để cho đối phương có thể mượn đề phát huy, chỉnh Cẩm vương một trận.
Lại đi khắp nơi tuyên truyền cổ động, bôi xấu danh tiếng của Cẩm vương.
Nếu muốn dành thiên hạ, sau này danh tiếng của Cẩm vương thối rửa, dân chúng Bắc Cương cũng không ủng hộ một người như vậy lên làm hoàng đế.
Lương Vũ Lâm tuấn nhã cười một tiếng: "Bổn vương lấy mình làm gương đi, còn phiền Tiêu đại nhân viết một bức thư kể lại mọi chuyện xảy ra, chúng ta cùng nhau làm chứng."
Dân chúng không nghĩ những năm mình sống còn có thể cùng làm chứng với Nghệ vương, mỗi người đều kích động nói: "Đúng, đúng, chúng ta cùng nhau ký tên."
Tiêu Hàn Tranh: "Được, bây giờ bổn quan sẽ đi vào viết ngay."
Tiếp đó xoay người vao trong.
Nguyễn Tùng Linh không nghĩ đến mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.
Nhìn Nghệ vương trở nên rất xa lạ, còn có những điêu dân bị kích động, ả sinh ra một cảm giác xấu.
Lại vô cùng ủy khuất, sao Nghệ Vương lại dẫn đầu oan uổng ả như vậy.
Trong mắt ả tràn đầy ủy khuất, nhìn Lương Vũ Lâm: "Nghệ vương, ta muốn nói riêng với chàng mấy câu."
Ở trước mặt Nghệ vương, ả vẫn luôn không tự xưng là bổn cung.
Lương Vũ Lâm lắc đầu: "Bổn vương với ngươi không quen, không có gì để nói."
Ông không muốn ở riêng với nữ nhân đầu óc có bệnh này, nếu như để cho Khổng Nguyệt Lan hiểu lầm thì không tốt.
Nguyễn Tùng Linh càng ủy khuất hơn, bộ dạng là bị tổn thương: "Chẳng lẽ chàng đã quên ta rồi sao?"
Lương Vũ Lâm nghe được lời mập mờ như vậy, mặt đen lại: "Ngươi là Cẩm vương phi, tại sao bổn vương lại nhớ đến ngươi?"
Nói xong còn cố ý liếc nhìn Khổng thị, thấy bà không lộ ra vẻ khác thường gì, lúc này mới yên tâm.
Nguyễn Tùng Linh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lương Vũ Lâm, vì vậy cũng phát hiện ông liếc trộm Khổng thị.
Nhất thời cả người đều không tốt, hoàn toàn khó có thể tiếp nhận được.
Vì vậy không nhịn được nói: "Năm đó chàng chủ động cứu ta hai lần, ta không tin chàng đã quên."
Nghe được lời này, Tiêu Mẫu mang theo mấy phần hứng thú nhìn về phía Lương Vũ Lâm.
Bây giờ bà đã biết, hèn chi nữ nhân này đến cửa gây chuyện, cũng không hoàn toàn vì con dâu, chủ yếu còn là vì Nghệ Vương dẫn nợ hoa đào đến.
Nghệ vương bị bà nhìn như vậy, liên tục kêu oan.
Ông nhìn Nguyễn Tùng Linh nói: "Bổn vương thật sự không biết ngươi, ngươi nhận lầm người rồi đi?"
"Coi như có cứu, chắc cũng là Cẩm vương cứu ngươi mới đúng."
Ông đối với Cẩm vương phi có bệnh này, ấn tượng đầu tiên chính là ngày cung yến đó.
Trên cơ bản không nhớ đã gặp người này ở đâu.
Nguyễn Tùng Linh càng ủy khuất: "Trước khi ta còn chưa gả cho Cẩm vương, có một lần ở bờ sông giặt quần áo, quần áo vô tình bị nước sông cuốn đi, là chàng để cho người giúp ta nhặt về."
"Còn có một lần ta bị kẻ ác khi dễ, cũng là chàng để cho người giúp ta đuổi những người đó đi."
"Sao chàng có thể không nhận ra ta được."
Lương Vũ Lâm nhớ một chút, lúc này hình như có chút xíu ấn tượng.
Ông thích lễ phật, lại là thân vương, chỉ cần gặp người khó khăn hoặc người cần giúp đỡ, cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Những năm qua đã giúp biết bao nhiêu người, cho nên quả thật ông không có ấn tượng gì với Cẩm vương phi.
"Từ nhỏ Bổn vương thích làm việc thiện, không chỉ giúp đỡ ngươi, còn giúp rất nhiều người khác nữa.”
"Cũng không có khả năng bổn vương nhớ hết được."
"Cho nên Bổn vương thật sự không nhớ rõ ngươi."
Nguyễn Tùng Linh thấy bộ dạng nghiêm túc của ông, bị đả kích lui về phía sau mấy bước.
Ả không ngờ đến, ông thật sự không nhớ rõ mình.
Ả có thể để cho Cẩm vương nhớ không quên cưng chìu nhiều năm như vậy, sao Lương Vũ Lâm lại không nhớ rõ mình?
Ả tốt hơn rất nhiều so với Khổng thị có con bị phu quân vứt bỏ kia, ông dựa vào cái gì đối với ả như vậy?
Nguyễn Tùng Linh nhìn Lương Vũ Lâm giống như bị người phụ lòng, sắc mặt có chút trắng bệch, cắn môi nói: “Chàng thật quá đáng, ta hận chàng!"