Lương Vũ Lâm vừa dứt lời, mười mấy ám vệ thân thủ cao cường xuất hiện.
Mấy người dễ dàng chế phục được thị vệ mà Nguyễn Tùng Linh mang đến.
Nguyễn Tùng Linh mở to mắt, không tin nhìn ông.
"Nghệ vương, chàng đây là có ý gì?"
"Những thị vệ này đều là người của ta, có phải chàng bắt nhầm người rồi không?"
Ả chỉ vào bọn nha dịch: "Hẳn là nên bắt bọn họ mới đúng chứ."
Chẳng lẽ không phải Nghệ vương nên đứng về phía ả sao?
Lương Vũ Lâm: "..." Nữ nhân này đúng là đầu óc có vấn đề, khó trách có thể ở cùng một chỗ với Lương Vũ Thuân.
Ông vừa lạnh lùng vừa hời hợt nói: "Không bắt sai người."
"Bổn vương phát hiện những người này đều là sát thủ phục kích ám sát ta ở ngoài thành, cho nên phải bắt toàn bộ về tra hỏi.”
Trước đó thấy Khổng Nguyệt Lan và Tiêu Hàn Tranh gắn cho những thị vệ này tội danh có liên lạc với phi tặc, cũng có chủ ý.
Bắt đầu từ bây giờ, những thị vệ này chính là người phục kích ám sát ông.
Dù sao đều là người của phủ Cẩm vương, cũng không khác biệt gì lắm.
Nguyễn Tùng Linh không thể tin mở to mắt hơn nữa: "Sao lại có thể được, Nghệ vương, có phải chàng nghĩ sai rồi không?"
Lương Vũ Lâm nhướng mày lạnh lùng nói: "Ngươi đây là đang nghi ngờ bổn vương?"
"Bổn vương bị người nào ám sát, chẳng lẽ còn không phân biệt được?"
Nguyễn Tùng Linh: "..."
Chàng ấy lại nói thị vệ của mình là sát thủ phục kích, thật quá đáng.
Ả vô cùng tức giận: "Nghệ vương, ta biết chàng muốn bảo vệ mẹ con Tiêu Hàn Tranh, nhưng chàng cũng không thể vu oan cho ta được."
Sao chàng ấy có thể đối xử với mình như vậy.
Lương Vũ Lâm lạnh lùng nói: "Đây chính là người ám sát bổn vương, ngươi chống chế cũng vô dụng."
"Thật không nghĩ người ám sát bổn vương, lại là thị vệ Cẩm vương phủ."
"Cẩm vương phi ngươi lại bá đạo như vậy, còn dám mang theo sát thủ đi vào trong huyện thành, còn quát tháo trong huyện nhà, muốn để bọn chúng g.i.ế.c Khổng thị."
"Có phải lúc ấy nàng ấy cứu ta, cho nên ngươi nghi ngờ nàng ấy nhìn thấy bộ dạng của sát thủ, lúc này mới muốn g.i.ế.c người diệt khẩu?"
Nghe ông nói như vậy, Tiêu mẫu phản ứng cực nhanh: "Khó trách ta mới vào phòng, Cẩm vương phi đã hỏi ta lúc trước nhìn thấy cái gì, thì ra là vì chuyện này mà g.i.ế.c người diệt khẩu với ta."
Lúc này bà nhìn Nghệ vương cũng thuận mắt hơn.
Cái cớ này rất tốt, hoàn toàn có thể giải thích chuyện lúc nãy càng rõ ràng hơn.
Quả nhiên, người ở chỗ này vừa nghe, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Tùng Linh đều lộ ra vẻ khác thường.
Bọn họ cứ nói, dù cho Cẩm vương phi này có muốn tính sổ giúp con gái, vậy cũng là g.i.ế.c phu nhân mới đúng, sao lại chạy đến g.i.ế.c lão phu nhân.
Thì ra là bởi vì lão phu nhân nhận ra người ám sát Nghệ vương.
Chuyện Nghệ vương ở cửa thành bị người ta phục kích, Tiêu Hàn Tranh và Lương Vũ Lâm cũng không cố ý giấu giếm, thả tin tức ra.
Vì chính là muốn tìm cơ hội hãm hại Cẩm vương.
Không nghĩ đến hôm nay Cẩm vương phi lại chủ động đưa đến cửa, Nghệ vương cũng đặc biệt thông minh nghiêm trang nói bậy.
"Trời ạ, thì ra vì chuyện này mà muốn g.i.ế.c lão phu nhân diệt khẩu."
"Vậy thì có thể hiểu được, nếu không lão phu nhân chưa từng gặp Cẩm vương phi, sao nàng ta vừa thấy đã muốn đánh muốn giết."
"Ám sát thân vương chính là tội lớn, lá gan của Cẩm vương phi thật lớn."
"Ai biết sau lưng nàng ta là do ai phân phó.”
Bởi vì có Nghệ vương và Tiêu Hàn Tranh ở chỗ này, cho nên bá tánh cũng cả gan nói chuyện.
Tiêu Hàn Tranh trầm mặt nói: "Mang những sát thủ ám sát Nghệ vương này vào nhà lao tra hỏi cho ta."
Bọn nha dịch đều lăm le tiến lên.
Người của Nghệ Vương nhìn vương gia nhà mình trước, thấy ông gật đầu, thì chuyển đám thị vệ đã bị trói cho bọn nha dịch.
"Không, chúng ta không có ám sát Nghệ vương."
"Chúng ta oan uổng."
"Chúng ta không phải là sát thủ, chúng ta là thân vệ của vương phi."
Lúc trước bọn thị vệ quen phách lối, lúc này từng người đều thay đổi sắc mặt, lập tức kêu oan.
Lúc này mấy người Hề Duệ cũng chạy đến xem náo nhiệt.
Hề Duệ xuy một tiếng: "Ai sẽ chủ động nói mình là sát thủ? Bộ dạng kia của các ngươi chính là chột dạ."
Bọn thị vệ: "..." Bọn họ chột dạ cái quỷ, bọn họ oan uổng mà!
Tịch Dung ở một bên cũng nói: "Đúng vậy, trước đó ta chỉ thấy bọn họ lén lút cấu kết với phỉ tặc ở bên ngoài."
"Không ngờ đến còn lớn gan dám ám sát Thân vương."
Nàng ấy chất vấn Nguyễn Tùng Linh: "Cẩm vương phi, tiểu cữu của ta g.i.ế.c cả nhà ngươi, hay là chọc đến ngươi? Ngươi lại muốn đưa ngài ấy vào chỗ chết."