Sắc mặt Lương Minh Vũ tái nhợt, run rẩy nói: "Không, sẽ không."
Hoa trắc phi không nói thêm gì nữa, chẳng qua là lẳng lặng nhìn hắn ta.
Lương Minh Vũ bị ánh mắt bình tĩnh của mẹ ruột nhìn cho đến mất tự nhiên, đứng lên nói: "Ta còn có việc, đi trước."
Sau đó hoảng loạn vội vàng bước nhanh rời đi.
Trong mắt Hoa trắc phi lộ ra vẻ bi thương, chẳng qua rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
Huyện Hà Dương.
Tiêu Hàn Tranh cũng nhận được tin tức tức phụ ở kinh thành, trong mắt tràn đầy ýcười và dịu dàng.
Tiểu tức phụ đi đến chỗ nào, chỗ đó đều rất náo nhiệt.
"Chủ tử, Cẩm Vương phi ở cửa, bảo là muốn gặp lão phu nhân."
Mặc dù tuổi tác của Tiêu mẫu không lớn, nhưng người trong huyện nhà đều gọi Thời Khanh Lạc là phu nhân, gọi bà là lão phu nhân, là bối phận cao hơn phu nhân.
Tiêu Hàn Tranh nhíu mày một cái: "Hai mẹ con này thật phiên phức.”
"Ta đi hỏi một tiếng trước, mẫu thân của ta có muốn gặp hay không."
Chuyện như vậy vẫn để cho mẫu thân quyết định, hắn sẽ không can thiệp.
Tiêu Hàn Tranh ở xưởng đồ hộp tìm được mẫu thân mình.
Gần đây Tiêu mẫn tương đối đam mê nghiên cứu mùi vị của các loại đồ hộp.
Thấy con trai đi vào, Tiêu mẫu khẽ cười nói: "Tới nếm thử trứng cút hũ ta mới làm đi."
Gầy đây xưởng nuôi dưỡng chim cút cho ra không ít trứng út, trước khi bà nghe con dâu nói qua về trứng cút hũ, biết nấu chín ướp gia vị sẽ càng thấm vị hơn.
Cho nên thử lặp đi lặp lại mấy ngày, rốt cuộc làm ra được mùi vị tốt nhất.
Chuẩn bị để xưởng đồ hộp dựa theo mùi vị này làm ra.
Tiêu Hàn Tranh nhận lấy trứng chim cút mà mẫu thân đã bóc vỏ,, đặt vào miệng nếm thử: "Ăn thật ngon, tài nấu nương của mẫu thân ngày càng lợi hại."
Tiêu mẫu được con trai khen ngợi, nở nụ cười càng sâu: "Ta cũng thích công việc nấu ăn này."
Bây giờ con dâu chỉ thích đồ ăn bà làm, cho nên bà cũng thích nghiên cứu các loại món ăn ngon cho con dâu ăn.
Tất nhiên, bà cũng rất thích nấu ăn.
Mỗi lần thấy món ăn mình làm ra, được mọi người yêu thích và khen ngợi, bà đặc biệt cảm thấy có thành tựu.
Đứng cách đó không xa Lương Vũ Lâm thấy Khổng thị đút trứng chim cút cho Tiêu Hàn Tranh, không nhịn được chua chua.
Mới vừa rồi bà còn để ông tự lột ăn, đối đãi quá khát biệt.
Rất nhanh Tiêu Hàn Tranh phát hiện ánh mắt của Nghệ Vương, cũng không biết nói gì.
Nếu bây giờ không biết Nghệ Vương có tâm tư gì với mẫu thân mình, hắn chính là người ngu.
Hắn cũng không chán ghét chuyện Nghệ vương thích mẫu thân.
Hắn cảm thấy vẫn phải do mẫu thân tự lựa chọn, dù sao liên quan đến nửa đời sau của bà.
Dựa theo ý của hắn và tiểu tức phụ, thật ra vẫn hy vọng mẫu thân tìm được người đáng tin cậy sống chung trong cuộc đời còn lại, dù sao bây giờ mẫu thân của hắn vẫn còn trẻ.
Hậu viện Nghệ vương rất sạch sẽ, chẳng những không có Chính phi Trắc phi, ngay cả thị thiếp hay thông phòng cũng không có.
Kiếp trước hắn cũng nghe nói Nghệ vương giữ mình rất tốt, bị Thái hậu và Hoàng đế thúc giục cười rất gắt, lại trực tiếp chạy đến miếu hoàng gia đi tu.
Tin tức này vừa ra, toàn bộ kinh thành đều chấn động.
Thái hậu và hoàng đế cũng không có biện pháp với Cẩm vương, chỉ có thể ngầm thừa nhận nửa đời sau Nghệ vương phải độc thân.
Cho nên thật ra lúc Tiêu Hàn Tranh phát hiện Nghệ vương có ý với mẫu thân của mình, vậy có chút bất ngờ.
Khả năng chính là duyên phận mà tiểu tức phụ nói đi.
Chẳng qua cuối cùng có thể thành hay không, phải nhìn cuối cùng mẫu thân có bị Nghệ vương làm cho động lòng hay không.
Hắn sẽ không chủ động giúp Nghệ vương, cũng sẽ không ở trước mặt mẫu thân khen ngợi Nghệ vương.
Liên tục ăn mấy quả trứng cút, hắn nói: "Mẫu thân, Cẩm Vương phi cố ý đến gặp người."
Tiêu mẫu đang bóc vỏ trừng nghe vậy thì dừng tay lại: "Cẩm vương phi đến gặp ta làm gì?"
Chẳng những bà không quen biết đối phương, ngay cả mặt mũi còn chưa nhìn thấy.
Tiêu Hàn Tranh cũng rất khó hiểu: "Không biết, có thể là nương tử đi kinh thành, bà ta không có cách nào đòi công bằng cho con gái, cho nên đến tìm người."
Hắn lại nói: "Nếu mẫu thân không muốn gặp, vậy ta sẽ để cho người từ chối."