Lương Minh Vũ nghe được câu "Mẹ con các nàng đã lớn lối quá lâu rồi, cũng không khác biệt gì nữa", trợn to hai mắt, bộ dạng không thể tin tưởng.
Cho nên tất cả bọn họ đều bị phụ vương lừa?
Vậy trước kia phụ vương vẫn luôn cương chìu Vương phi, sủng ái Lương Minh Mẫn kiêu căng là vì cái gì?
Hắn ta hoàn toàn không nghĩ ra được.
Hắn ta không xác định hỏi lại: "Phụ vương, ý của ngài là muốn vứt bỏ Vương phi và huyện chủ?"
Lương Vũ Thuân liếc nhìn hắn ta một cái: "Nếu năng lực nghe hiểu của ngươi kém như vậy, mau thối vị nhường cho người hiền đi."
"Thân là người thừa kế của phủ Cẩm vương, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng phải xử sự không chút sợ hãi."
Bây giờ gã đối với đứa con trai Lương Minh Vũ này có chút bất mãn rồi.
Không so sánh thì không đau thương, trước kia còn cảm thấy có thể đào tạo được.
Nhưng sau khi so sánh với Tiêu Hàn Tranh, gã cảm thấy con trai mình kém quá xa, thật sự không có bản lĩnh.
Rõ ràng là người thừa kế của phủ Cẩm vương, nhưng lại để cho Lương Minh Mẫn ngồi lên đầu sai xử, làm việc thì đều ba phải, một chút cũng không quả quyết sấm rền gió cuồn.
Nếu sau này còn không cải thiện, gả chỉ có thể đổi người.
Lương Minh Vũ sợ hết hồn, lập tức nói: "Phụ vương, ta biết, ta biết nên làm thế nào rồi."
Trong lòng lại thầm mắng Vương phi và Lương Minh Mẫn một trận, hai tai họa này thật biết hại người.
Hắn ta thiếu chút nữa mất đi chức thế tử vì các nàng.
Lúc này Lương Vũ Thuân mới đưa tay vỗ vai của hắn ta: "Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người thừa kế của phủ Cẩm vương, trừ bổn vương và tổ mẫu của ngươi ra, ngươi chính là lớn nhất, không cần sợ hãi.”
Ám chỉ rõ ràng như vậy, nếu Lương Minh Vũ còn bùn nhão không thể trác tường được nữa, vậy gã thật sự sẽ đổi người, dù sao gã có nhiều con trai.
Lương Minh Vũ nuốt nước miếng một cái, bình tĩnh nói: "Dạ, con trai đã biết."
Lương Vũ Thuân khoát tay: "Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai giục ngựa chạy về huyện Hà Dương, phụ trách chuyện sửa đường bên kia thật tốt."
Lương Minh Vũ gật đầu: "Vâng!"
Từ thư phòng đi ra, trong lòng hắn ta loạn thành một đoàn, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Đi một lát không tự chủ đến viện của Hoa trắc phi.
Hoa Trắc Phi đang cầm kéo sửa lại chậu hoa, thấy con trai đi vào, nàng ta đưa kéo cho nha hoàn.
Nàng ta mỉm cười hỏi: "Sao thế tử lại đến đây?"
Lúc này Lương Minh Vũ mới tỉnh hồn, cười khổ nói: "Có chút việc nghĩ không ra, đi một chút lại đến chỗ này."
Hoa trắc phi chỉ vào tòa lương đình ở chính giữa hồ: "Chúng ta đi đến chỗ này ngồi một chút?"
Lương Minh Vũ gật đầu: "Được!"
Ở nơi đó nói chuyện, không có người nào có thể nghe lén.
Hoa trắc phi để cho người rót trà ngon đến, sau đó để cho tất cả mọi người lui ra.
Nàng ta đưa cho Lương Minh Vũ một chén trà: "Nói đi, sao vậy?"
Lương Minh Vũ nhận lấy trà, rõ ràng ly trà rất nóng, nhưng hắn ta lại cảm thấy toàn thân có chút lạnh.
Từ nhỏ đến lớn Vương phi không thích những thứ tử thứ nữ như bọn họ thân thiết với mẹ ruột, cho nên hắn ta và Hoa trắc phi cũng không thân thiết.
Bọn họ không thể gọi mẫu thần, đều là trực tiếp gọi "Trắc phi gì đó" hoặc là "Thị thiếp gì đó".
Nhưng mỗi lần gặp chuyện gì, hắn ta luôn nghĩ đến mẹ ruột.
Trong âm thầm Hoa trắc phi cũng rất chăm sóc hắn ta.
Vì vậy nói mấy lời cha ruột đã nói trong thư phòng ra.
Hoa trắc phi có chút bất ngờ, lại cảm thấy quả nhiên là như vậy.
"Ý của phụ vương ngươi, chính là để cho ngươi không cần cố ý thân phận của Vương phi, muốn làm gì thì làm."
“Đến huyện Hà Dương, nếu như Vương phi và huyện chủ làm bậy, chống lại phu thê Thời Khanh Lạc, chẳng những ngươi không cần ngăn cản, còn phải thúc đẩy một cái."
Lương Minh Vũ nhìn chằm chằm vào Hoa trắc phi: "Ý của Trắc phi là, phụ vương thật sự muốn vứt bỏ mẹ con Vương phi?
"Vậy những sủng ái dung túng trước kia được xem là cái gì?"