Mấy ngày gần đây, Hoàng Đế cố ý truyền tin đã nhờ ngỗng Vương đi tìm khoai tây, Thời Khanh Lạc được lão thần tiên báo mộng, sau đó chuyện bọn họ cùng nhau hộ tống khoai tây đến kinh thành ra ngoài.
Kẻ có tiền không quan tâm điều đó nhưng bá tánh nghèo khổ lại không ngừng cảm kích Thời Khanh Lạc cùng với Ngỗng vương.
Chi hi vọng ngô khoai có thể ngày càng lan rộng, mỗi năm trồng được một vụ.
Một mẫu khoai tây có thể tạo ra rất nhiều cân, bọn họ sẽ không còn đói nữa.
Bởi vậy mọi người đều tán thành phong ban của Hoàng Đế, Thời Khanh Lạc làm Phúc Bảo quận chúa hoàn toàn là danh xứng với thực, không phải nàng là ‘phúc bảo’ sao?
Còn Ngốc Ngốc nữa, sủng tiên được lão thần tiên phái tới bảo vệ Đại Lương không phải ngỗng vương thì ai là được chứ?
Đặc biệt là khi nghe nói Trân quận chúa của Bắc Thành, không, phải là Bình Huyện chủ muốn g.i.ế.c ngỗng vương thì mọi người không ngừng mắng chửi.
Bình Huyện chủ này quả thực là tàn nhẫn độc ác và mất trí, ngay cả ngỗng vương tiên sủng cũng không chịu buông tha, để xem nàng ta bị báo ứng như thế nào.
Dưới sự chỉ dẫn có chủ ý của Hoàng Đế, người dân thậm chí còn có ấn tượng xấu hơn rất nhiều đối với Cẩm vương của Bắc Cương.
Họ cảm thấy có thể nuôi dạy ra một nữ nhi như vậy đoán chừng cũng không phải người tốt.
Hơn nữa không chỉ đơn thuần là kinh thành, chuyện này cũng đã lan truyền sang các địa phương khác của Đại Lương rồi.
Hôm nay Thời Khanh Lạc mang theo Ngốc Ngốc đi bộ một vòng trên đường.
Ngốc Ngốc đã thành công trở thành con ngỗng đẹp nhất ở kinh thành.
Lông của nó đen bóng, trên đầu có một chiếc kim bài nhỏ bằng vàng ròng, đây là thứ không phải muốn thấy là thấy được.
Thậm chí nó còn làm chói mắt người khác.
Tuy nhiên, không ai dám động đến chiếc kim bài nhỏ này cả, trừ phi người đó muốn chết.
Mọi người đều biết đây là kim bài miễn tử của Hoàng Đế.
“Quả nhiên là ngỗng vương, ngay cả dáng người và tư thế cũng khác những con ngỗng bình thường.”
“Đây là lần đầu tiên ta thấy một con ngỗng hiên ngang như vậy, đúng là danh bất hư truyền.”
“Chiếc kim bài treo trên cổ ngỗng trông rất xứng với nó.”
“Nhìn đôi mắt không ngừng di chuyển kia đi, nghe nói nó thể hiểu tất cả mọi chuyện, quả là có linh tính.”
Sau khi những người này ngắt lời, Ngốc Ngốc liền quay về phía họ ưỡn n.g.ự.c rồi kêu vài tiếng, các ngươi nói đúng rồi đấy, quả nhiên có mắt nhìn.
Mọi người vô cùng kinh ngạc rồi liên tục khen ngợi ngỗng vương, quả nhiên là nghe hiểu được tiếng người.
Tại thời điểm này có rất nhiều người có suy nghĩ nuôi một con ngỗng làm sủng vật.
Cũng vì vậy mà rất nhiều nhà trong kinh thành xuất hiện cảnh tượng giống nhau.
“Nương, ta muốn nuôi một con ngỗng lớn làm sủng vật.”
“Ngỗng lớn sao có thể nuôi chứ. Đừng tưởng rằng muốn gì được nấy, không phải ta vừa mới cho ngươi nuôi một con ch.ó sao?”
“Chó làm sao có thể so sánh với ngỗng lớn chứ, nghe nói ngỗng lớn rất biết giữ nhà.”
“Hôm nay ta thấy ngỗng vương rất oai phong cho nên muốn nuôi một con.”
“Đó là ngỗng vương do Phúc Bảo quận chúa nuôi dưỡng, mấy con ngỗng khác sao có thể so sánh được.”
“Nhưng ta rất muốn nuôi ngỗng, cầu xin nương cho ta mua một con đi.”
“Cha, ta muốn một con ngỗng lớn như ngỗng vương…”
Không còn cách nào khác, tiểu tổ tông trong nhà muốn thì chỉ có thể mua thôi.
Không chỉ nguyên hài tử, rất nhiều đại nhân nhìn thấy bộ dạng uy phong của Ngốc Ngốc cũng muốn nuôi một con.
Vì vậy, ngỗng ở trong kinh thành nhanh chóng bị cướp đi, vô số con ngỗng thoát khỏi số phận bị hầm trong nồi sắt, tất cả bọn chúng đều phải cảm ơn ngỗng vương…
Ngày hôm sau, Thời Khanh Lạc bị Hoàng Đế gọi tiến cung.
Thời Khanh Lạc cũng nhân cơ hội này đề xuất chuyện trở về Bắc Cương.
Hoàng Đế cười nói: “Muốn về thì về, trẫm sẽ phái đội bảo vệ hoàng gia đưa ngươi trở về.”
Lần này Thời Khanh Lạc lén lút đưa khoai tây tới thượng kinh, phá vỡ kế hoạch của Cẩm vương, tiền triều và người của Cát Quốc. Ngài sợ khi Thời Khanh Lạc trở về bọn họ sẽ xuống tay với nàng.
Thời Khanh Lạc cảm thấy tự mình trở về sẽ thuận tiện hơn, chỉ là lần này phải mang mấy trăm cân khoai tây, sợ rằng trong lúc vận chuyển sẽ bị phát hiện, dù sao thì gần đây cũng có không ít người theo dõi nàng.
Bởi vậy nàng cảm kích nhìn Hoàng Đế: “Đa tạ bệ hạ.”
Hoàng Đế nghĩ rồi nói: “Trẫm nghe nói con của Ngốc Ngốc cũng rất thông minh lanh lợi.”
Hai ngày trước ngài nhận được một bức thư, trong đó không ngớt khen ngợi con Ngốc Ngốc, một con ngỗng lông xanh vô cùng lợi hại, làm cho ngài cũng muốn nuôi một con ngỗng lớn.
Thời Khanh Lạc sao không hiểu được ý của Hoàng Đế được, mỉm cười nói: "Quả thực có một vài con nổi bậc."