Thế tử phu nhân nhận được ánh mắt của nam nhân nhà mình, âm thầm trợn mắt nhìn ông ta, chẳng qua cũng nuốt xuống lời muốn nói.
Sao lão gia tử có thể không nhìn ra được tâm tư của các phòng chứ.
Chẳng qua cũng đang suy nghĩ, là đơn độc buông tay để cho Tiểu Lục làm, hay là xung vào quỹ công mới tốt.
Ông ấy còn chưa nghĩ xong, đột nhiên lão thái thái vỗ bàn một cái.
Bà liếc mắt nhìn người mấy phòng, hừ lạnh nói: "Thuộc của công gì? Các ngươi bỏ tiền hay xuất lực?"
"Đây chính là Tiểu Lục lấy được công thức từ bằng hữu của mình, cũng là Tiểu Lục quyết đoán, không chút do dự đi phía Nam mở xưởng."
"Các ngươi không bỏ ra cái gì cả, sao lại có mặt mũi muốn chia một chén canh."
"Nếu nói chuyện dùng tài nguyên mạng lưới giao thiệp của gia tộc, vậy các ngươi còn dùng nhiều hơn cả Tiểu Lục nữa."
"Nhưng các ngươi có hiếu thuận bằng Tiểu Lục không?"
"Đã nói trước rồi, Tiểu Lục muốn làm ăn, vậy sau này dù thành công hay thất bại, đều là chuyện của nó, không cần vào quỹ chung gì cả."
“Trước đó các ngươi không xem trọng nó, bây giờ lại đỏ mắt muốn chia chỗ tốt."
"Lại nói, Tiểu Lục cũng chưa từng quên gia tộc, phương pháp cao su lần trước, không phải lấy về trước tiên sao."
“Chẳng những có thể làm phủ quốc công chúng ta được nở mày nở mặt, gần đây bởi vì cao su mà trong nhà cũng kiếm được không ít tiền, những chỗ tốt này các người cầm trong tay, phải nhớ đến Tiểu Lục."
Bà nhìn lão gia tử: "Tiểu Lục của ta hiếu thuận như vậy, ông cũng đừng làm nó lạnh lòng."
Đứng ở góc độ của lão gia tử, suy nghĩ càng nhiều đến chuyện lấy gia tộc làm chủ.
Nhưng bà không muốn cháu trai lạnh lòng, không muốn người khác lấy đồ mà cháu trai hiếu kính cho mình.
Nếu không sẽ đả kích tính tịch cực của Tiểu Lục, đây là chuyện bà không muốn thấy nhất.
Trong cái nhà này, người đi ra ngoài thường xuyên viết thư về, ân cần hỏi han hai người già bọn họ, lúc nào cũng nhớ tặng đồ về nhà biếu họ, chỉ có người cháu Tiểu Lục này.
Tiểu Lục đi Bắc Cương, trên cơ bản mười ngày nửa tháng sẽ viết thư cho bà, nói những chuyện xảy ra ở Bắc Cương, phong cảnh và mấy trò vui của Bắc Cương.
Làm cho bà cũng trẻ thêm mấy phần, giống như mình cũng đi Bắc Cương vậy.
Cho nên bà phải che chở Tiểu Lục, bà thiên vị thì làm sao?
Lão gia tử vô cùng tôn trọng lão thê, ông ấy cười ngượng ngùng: "Phu nhân nói đúng, ta cũng cảm thấy không thể làm lạnh lòng Tiểu Lục được, cứ để cho nó đi kiến tạo mảnh trời riêng của mìng đi."
Thật ra trong lòng của ông ấy cũng nghiêng về cháu trai, chẳng qua cũng phải suy nghĩ cho gia tộc một chút.
Nhưng lão thê đã nói như vậy, tất nhiên ông ấy cũng biết thời biết thế.
Đối với đứa cháu Tiểu Lục này, ông ấy vẫn coi trọng, không thể để cho gia tộc trói buộc được.
Phu thê Lương Minh Thành không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, thế tử phu nhân nghĩ con trai hiếu thuận với cha mẹ chồng thật không uổng phí.
Những người của phòng khác thì có người không biết mùi vị gì, có người xấu hổ, có người cảm thấy lão thái thái nói có đạo lý.
Chẳng qua cái này chủ yếu là nam nhân Lương gia.
Mà phu nhân mấy phòng thì không phục không thoải mái, càng nhiều hơn cảm thấy lão thái thái và lão gia tử quá thiên vị.
Nghĩ thầm, sau này cũng phải để cho con trai và con gái đi hiếu kính lão thái thái lão gia tử nhiều hơn.
Tiểu Lục vì cái này mà lấy được nhiều chỗ tốt.
Một số tiền lớn như vậy không sung vào quỹ công, các nàng đau lòng nha!
Nhưng cũng không dám vi phạm ý của lão thái thái và lão gia tử, chỉ có thể âm thầm thở dài.
Vận may của Tiểu Lục cũng thật tốt, leo lên được "em bé vàng" Thời Khanh Lạc này.
Sớm biết cũng để cho con trai con gái tiếp xúc với Thời Khanh Lạc.
Bàn bạc xong chuyện này, Lương lão gia tử phân phó: "Ngày mai chuẩn bị cho ta mấy hũ thịt và trái cây hũ, ta mang đi nha môn ăn trưa."
Nghe được lời này của ông ấy, mọi người Lương gia: "..."
Không phải ngài chê thời tiết nóng, đã hơn nửa tháng không lên nha môn sao?
Mang đồ hộp để ăn trưa là muốn làm gì.
Còn không phải là muốn khoe khang với đồng liêu sao...
Lão gia tử ngày càng trẻ con.